Gương mặt tuấn tú vô song của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trước mặt cô, khoảng cách lại gần như thế, khiến cho Cố Niệm Chi không kìm lòng được, khẽ hôn một chút lên mặt Hoắc Thiệu Hằng, ghé sát vào tai anh cười nói, "… Thế này mới đúng chứ. Nếu như em không để ý tới anh, anh có thể để ý tới em mà."
"Chiều hư em rồi." Hoắc Thiệu Hằng bật cười, xoa xoa tóc cô, "Anh không có nhiều thời gian để đi dỗ dành người khác, cho nên tốt nhất là em nên tự nghĩ cho rõ ràng nhé."
"Đương nhiên là em biết rồi." Cố Niệm Chi cười hì hì gắp thức ăn cho Hoắc Thiệu Hằng, "Em chỉ muốn nói là, nếu như anh thật sự không để ý tới em nữa, em sẽ khóc cho anh xem."
"Ừm, anh đã sớm thấy từ lâu rồi." Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên ăn một miếng thức ăn, "Lúc trước anh đi đâu, em đi theo tới đó. Buổi tối anh để em về phòng ngủ, thế mà em lại lặng lẽ ra ngồi tựa cửa phòng anh ngủ cả đêm."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com