Hình ảnh này chiếu vào đầu Vương Bảo Nhạc vô cùng rõ ràng, giống như lúc này hắn đã thật sự hóa thành Phong Tín thụ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này vậy.
Mà lời nói của Phùng Thu Nhiên cũng làm tâm thần Vương Bảo Nhạc dậy sóng, khí tức ngưng tụ nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lồng ngực của Phùng Thu Nhiên, trong lòng chỉ còn mỗi hai chữ Vô Trần.
Sau đó, hình ảnh rung chuyển, khi một quả trái cây ngưng tụ ra trên Phong Tín thụ rơi xuống trước mặt Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc thấy cô hái quả trái cây kia xuống đặt vào miệng của đứa bé nọ, trái cây nhanh chóng tan ra, bị đứa bé này hút mất.
Phùng Thu Nhiên lại cúi đầu lần nữa, lúc này mới đi xa, hình ảnh chấm dứt, dừng lại ngay bóng lưng dần trở nên mơ hồ của Phùng Thu Nhiên. Mãi cho đến khi thân thể của Phùng Thu Nhiên chấn động như tỉnh lại từ ký ức của Phong Tín thụ, cảnh vật trước mắt khôi phục như thường, vẫn ở trên ngọn núi trước đó, xung quanh vẫn là ánh mắt dõi theo của trăm vạn tu sĩ.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com