Tạ Hải Dương nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, sau khi tính toán xong xuôi thì lại nhìn sang Vương Bảo Nhạc, đột nhiên mỉm cười.
"Cũng được, ai bảo chúng ta là bạn lâu năm chứ, thế thì xem như thành giao nhé?"
Tạ Hải Dương nói, đoạn vươn tay phải ra với Vương Bảo Nhạc.
"Thành giao!"
Vương Bảo Nhạc cười lớn, cũng giơ tay phải ra bắt tay với Tạ Hải Dương, sau đó hai người đều mỉm cười đầy ăn ý. Sau khi rảnh rỗi hàn huyên một lúc, Vương Bảo Nhạc cũng không hỏi câu nào về lai lịch của Tạ Hải Dương, bản thân Tạ Hải Dương cũng không hề nhắc tới, cả hai khá ăn ý ở mặt này.
Mãi cho đến khi chuyển điểm chiến công vào thẻ ngọc tông môn của Vương Bảo Nhạc xong thì Tạ Hải Dương mới mỉm cười đứng dậy, ôm quyền với Vương Bảo Nhạc một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tạ Hải Dương, mái tóc bôi keo bóng loáng kia như phát ra ánh sáng kỳ dị nào đó, hệt như lai lịch của hắn vậy, thần bí khó lường.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com