webnovel

Chương 54: Tam bảng học thủ!

Editor: Nguyetmai

Sau khi tiễn Tạ Hải Dương, Vương Bảo Nhạc đang hưng phấn hớn hở cũng bất chấp trạng thái mệt lả của mình bây giờ, lập tức cầm cái mũ giáp màu đỏ kia lên nghiên cứu một hồi. Sau khi thấy trên cái mũ giáp này có ba đường văn như ẩn như hiện Vương Bảo Nhạc cũng trợn trừng hai mắt lên.

"Ba đạo binh văn sao?"

Vương Bảo Nhạc có phần kinh ngạc, vội vàng giở phần sau của Dưỡng Khí quyết ra xem, đọc tới phần giới thiệu pháp khí, sau khi đối chiếu cẩn thận thì hai mắt của hắn cũng sáng rực lên.

"Đây là linh bảo!"

Loại đường văn này, dựa theo đoạn giới thiệu trên phần sau của Dưỡng Khí quyết thì có tên là binh văn, pháp khí cấp một cấp hai không thể nào có được, chỉ khi đến cấp ba, trở thành linh bảo xong thì mới có thể xuất hiện ba đường.

Ý thức được thứ đồ trong tay chính là linh bảo xong thì Vương Bảo Nhạc càng vững tin vào việc giảm cân hơn. Lúc này, hắn lại cẩn thận nghiên cứu phần hướng dẫn sử dụng, xong xuôi tất cả mới đội lên đầu.

"Chắc là cái linh bảo này sẽ có tác dụng thôi..."

Vương Bảo Nhạc đột nhiên có chút lo lắng. Dù sao thì cái linh bảo này cũng là do hắn bỏ ra một cái giá cực lớn để mượn được, cũng là hy vọng cuối cùng của hắn. Điều này khiến cho tim Vương Bảo Nhạc đập dồn, có phần căng thẳng bất an.

Lúc này, hắn hít sâu một hơi, cắn răng một cái, theo linh lực trong cơ thể trào lên, nháy mắt đã kết nối với cái mũ giáp này. Vương Bảo Nhạc chỉ thấy đầu óc nháy mắt nổ mạnh, trước mắt dần trở nên mơ hồ, loáng thoáng nghe có tiếng gì đó vang lên bên tai nhưng lại không thể nghe rõ ràng.

Dựa theo phần hướng dẫn sử dụng có nói thì Vương Bảo Nhạc biết rõ lúc này cần mình đưa ra một chỉ lệnh nào đó để lừa gạt trí não.

"Ta đã không ăn gì suốt ba tháng!"

Vương Bảo Nhạc vội vàng hạ cái chỉ lệnh này để đánh lừa trí não của mình. Lúc này, hắn vừa nói xong thì trong đầu lại nổ vang lần nữa. Trong nháy mắt, hắn trợn to hai mắt, thân thể run rẩy, hô hấp dồn dập.

"Đói, đói quá, đói chết mất!"

Rõ ràng bụng không hề thấy đói nhưng trong ý thức của hắn thì cảm giác đói bụng lại ùa lên tựa như thủy triều, điên cuồng truyền ra từ trong cầu, thậm chí, hắn còn hoảng sợ phát hiện thân thể của mình lúc này đang run rẩy dữ dội.

Thế là ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên trắng dã, toàn thân giãy mạnh, yếu ớt rên lên.

"Chịu hết nổi rồi, ta muốn ăn!"

Loại cảm giác đói cồn cào này lập tức khiến cho Vương Bảo Nhạc như muốn phát điên lên. Hắn lập tức mở vòng tay trữ vật của mình ra lấy đồ ăn vặt ngấu nghiến nhét vào miệng, nhưng sau khi ăn xong hắn vẫn cảm thấy đói không chịu nổi, vừa rên rỉ vừa đi uống thuốc...

Nhưng cảm giác đói bụng này chẳng những không giảm bớt mà ngày càng dữ dội hơn.

"Không, mình phải ráng chịu đựng mới được!"

Cuối cùng, tiếng rên của Vương Bảo Nhạc cũng dần trở nên suy yếu hơn, đói tới mức cào tường, dựa vào nghị lực cực lớn của mình mới miễn cưỡng khống chế bản thân không chạy ra ngoài kiếm cơm ăn. Toàn thân hắn run rẩy bởi vì được trí não phán đoán là mấy tháng không ăn gì cho nên đám mỡ trong cơ thể của hắn nhanh chóng được phân giải...

Toàn bộ quá trình kéo dài chừng một nén nhang. Khi cảm giác đói bụng dần biến mất thì Vương Bảo Nhạc đã bủn rủn tay chân ngã lăn ra đất, vừa thở hồng hộc vừa thấy trước mắt tối sầm, hồi lâu sau mới khôi phục được một chút. Sau khi giãy giụa đứng lên, hắn nhìn cái bụng đã teo xuống của mình mà kích động cười lớn.

"Thành công rồi, quả nhiên hữu dụng!!"

"Thêm nữa, lần này ta đã nhịn đói ba năm!"

Vương Bảo Nhạc cũng liều mạng luôn, loại quyết tâm muốn giảm cân này khiến cho hắn cắn răng chơi liều. Lúc này, hắn mở miệng ra chỉ lệnh, trong nháy mắt... Vương Bảo Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, loại cảm giác đói cồn cào, dữ dội tới mức không sao diễn tả được, trực tiếp khiến hắn rên rỉ rồi hôn mê.

Cho dù là ngất đi nhưng cơ thể của hắn cũng đang run rẩy, miệng sùi bọt mép... Nhưng hiệu quả lại vô cùng kinh người, thân thể hình cầu tròn vo của hắn lúc này đang quắp lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tất cả đều do chỉ lệnh do hắn vừa ra khiến cho trí não của hắn đã định ra bản thân hắn đang gần chết đói nên đầu óc cũng vận chuyển dữ dội.

Vậy nên, dưới sự điều khiển của trí não, sự trao đổi chất của hắn đang điên cuồng tuần hoàn với tốc độ trước nay chưa từng có, liên tục hòa tan số mỡ thừa trong người hắn, giải phóng năng lượng ra để bổ sung nhu cầu duy trì mạng sống.

Thời gian cứ thế trôi qua suốt một ngày một đêm...

Đến ngày hôm sau, khi Vương Bảo Nhạc chậm rãi mở hai mắt ra, hắn yếu ớt nhìn cái bụng nhỏ của mình, cảm giác được tu vi cũng đã đột phá Phong Thân, bước vào Bổ Mạch thì chính bản thân của hắn cũng không hề vui mừng gì. Thật sự lúc này hắn có cảm giác như mình đã phải trải qua rèn luyện chốn địa ngục. Toàn thân không có chỗ nào là không đau, nhất là đầu óc căng cứng, đau đớn, trước mắt xuất hiện ảo giác hai ba bóng. Hắn nằm bẹp trên đất, không có sức bò dậy.

"Giảm cân kiểu này đáng sợ thật!"

Mặt mày Vương Bảo Nhạc tái mét, nằm suốt mấy canh giờ mới gắng sức đứng dậy được. Hắn đứng dựa vào vách tường, cúi đầu nhìn cái bụng của mình, sau đó lại lấy bức ảnh chụp đẹp trai của mình ra ngắm nghía một lúc mới thấy đỡ hơn phần nào.

"Gầy là được rồi... Ta không bao giờ muốn giảm cân nữa... Cái linh bảo này nguy hiểm quá!"

Trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn còn thấy sợ hãi, vội vàng tháo mũ giáp ra, liên hệ với Tạ Hải Dương. Sau khi trả cái mũ giáp đó về, hắn phải tu dưỡng suốt ba ngày mới khôi phục lại.

Ngắm mình trong gương, Vương Bảo Nhạc cứ như quên mất nỗi giày vò trong lúc giảm cân mấy ngày trước, vừa kích động vừa hưng phấn.

"Giảm cân có là cái gì đâu. Đối với Vương Bảo Nhạc ta thì chỉ là chuyện vặt thôi!"

Vương Bảo Nhạc vừa cười lớn vừa tạo dáng đủ kiểu, nhìn gương mặt anh tuấn của mình trong gương, hắn đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy mấy túi đồ ăn vặt ra ăn xong mới hí hửng đi ra khỏi động phủ.

"Tiếp theo chính là thời khác, ta trở thành đại học thủ siêu cấp vô địch của Pháp Binh hệ!"

Mang theo chí lớn này, Vương Bảo Nhạc đi thẳng một đường tới Linh Phôi học đường.

Khi bóng dáng của hắn xuất hiện ở Linh Phôi học đường, đứng trước vách đá xanh mở ra khảo hạch xong thì đã khiến toàn bộ Pháp Binh hệ oanh động. Tin tức nhanh chóng lan ra, có điều, lúc này không tốn nhiều thời gian như trước nữa, chỉ mới nửa nén nhang, không đợi các học sinh kịp chạy đến nhiều hơn thì tiếng chuông học thủ đã vang vọng khắp Pháp Binh hệ!

Theo tiếng chuông vang lên, lúc này, tất cả học sinh lẫn lão sư của họ, thậm chí, cả hệ chủ cũng dừng hết mọi việc đang làm lại nhìn về phía Linh Phôi học đường. Sau khi nghe ngóng, biết tin Vương Bảo Nhạc đã khảo hạch thì bọn họ đều kinh ngạc không thôi.

"Mẹ ơi, đại học thủ mà Pháp Binh hệ trước nay chưa từng có!"

"Vương Bảo Nhạc... Hắn đây là muốn nghịch thiên sao!"

"Vị tam học thủ Linh Thạch, Hồi Văn, Linh Phôi đầu tiên của Pháp Binh hệ Đạo viện Phiêu Miễu!"

Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi thì tiếng oanh động chợt bùng lên, vang vọng khắp Pháp Binh hệ. Cùng lúc đó, trong các hệ khác cũng có tiếng chuông vang vọng, toàn bộ các đỉnh núi trong đảo Hạ Viện nháy mắt đều có tiếng chuông vang lên!

Tiếng chuông các hệ này chỉ vang lên khi một hệ nào đó trong Đạo viện Phiêu Miễu xuất hiện đại học thủ duy nhất. Đây là quy củ được đặt ra từ khi Đạo viện Phiêu Miễu được xây dựng tới nay. Có điều, suốt bao năm rồi vẫn chưa từng xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên nó vang lên kể từ sau kỷ linh nguyên!

"Chuyện gì thế?"

"Sao tất cả các hệ đều có tiếng chuông thế này!"

"Trời ạ, các ngươi nhìn kìa! Trên trời có cả cầu vồng kìa!"

Tiếng xôn xao rần trời bộc phát từ các hệ, vô số học sinh trong Đạo viện Phiêu Miễu đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy trên bầu trời có một đạo cầu vồng rực rỡ phát ra ánh sáng rạng ngời.

Các hệ khác trên linh võng cũng giật mình rúng động, sau đó nhanh chóng biết được lý do là vì Vương Bảo Nhạc đã trở thành học thủ duy nhất của Pháp Binh hệ. Tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy tâm thần rung động dữ dội, kinh ngạc nghẹn lời. Ngay cả Chưởng viện cũng phải ghé mắt hồi lâu.

Ngày hôm nay đúng là ngày khó quên đối với tất cả mọi người trong Pháp Binh hệ bởi vì thân phận tam đại học thủ hợp nhất này thật sự có ý nghĩa cực lớn. Mỗi học sinh chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rung động không thôi, quyền lực khổng lồ, từ một mức độ nào đó thì đã coi như vượt qua lão sư ở trong Pháp Binh hệ này. Dù không thể nói là ngang hàng với hệ chủ nhưng cũng không thua kém là mấy.

Có thể nói, lúc này Vương Bảo Nhạc chính là nhân vật có thực quyền không thể xem thường ở trong Pháp Binh hệ, thậm chí là các hệ khác cũng thế!

Khi Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi Linh Phôi học đường, dõi mắt nhìn những người xung quanh, nơi này có học sinh bình thường, cũng có đốc tra của tam đại học đường, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc rõ ràng là sùng bái và kính sợ!

Không gì sánh bằng, khó mà tin nổi... Vương Bảo Nhạc đã tạo nên một truyền kỳ mới cho Pháp Binh hệ của Đạo viện Phiêu Miễu!

Ánh mắt của hắn đảo qua tất cả mọi người. Vương Bảo Nhạc nhìn thấy mấy người Liễu Đạo Bân đang vô cùng kích động, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khi hắn thu hồi ánh mắt thì mới thoải mái cười vang.

"Liễu Đạo Bân, khôi phục thân phận đốc tra!"

Giọng nói của Vương Bảo Nhạc vang ra khắp bốn phương, hắn khôi phục thân phận của Liễu Đạo Bân và tất cả những học sinh vẫn luôn đi theo mình.

Từng mệnh lệnh được hạ, thanh âm của hắn không lớn gì nhưng vì có thân phận của hắn kèm theo cho nên cũng sinh ra một loại uy nghiêm dạng như lời ra y lệnh. Từng mệnh lệnh phong chức vang ra có thể trực tiếp quyết định tiền đồ tương lai của học sinh.

Cuối cùng Vương Bảo Nhạc mới hạ mệnh lệnh sau cuối của hắn.

"Khai trừ học tịch của bốn người Trương Lam, thu hồi sở học!"

Những lời này vừa ra thì tất cả mọi người xung quanh đều run sợ. Bốn chữ thu hồi sở học này thật sự quá mức độc ác, đây căn bản tương đương với phế bỏ tu vi!

Vương Bảo Nhạc có một thói quen cũng do hắn tổng kết ra được từ trong tự truyện quan lớn, ấy chính là phải nhổ cỏ tận gốc. Một khi có kẻ thù không thể hóa giải thì nhất định phải diệt trừ đối phương tận gốc, không chừa lại bất kỳ cơ hội nào. Ví như Khương Lâm, Tào Khôn hoặc đám người Trương Lam, cách xử lý của Vương Bảo Nhạc đều là cực kỳ quyết đoán.

Mệnh lệnh này được đưa ra, ánh sáng bên người Vương Bảo Nhạc dường như lại càng chói mắt hơn. Sau khi đám người Liễu Đạo Bân kích động bước lên cao giọng vâng lời thì Vương Bảo Nhạc mới ôm quyền với tất cả mọi người. Lúc này, hắn hít sâu một hơi, thỏa mãn xoay người rời đi.

"Bây giờ không ai có thể bắt nạt được ta nữa rồi."

Sau khi quay về động phủ, Vương Bảo Nhạc cười lớn, hớn hở lôi đồ ăn vặt ra bắt đầu nhai rôm rốp.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên Hạo đứng trên lầu các bên trong Linh Phôi học thủ các. Hắn nhìn về phía Linh Phôi học đường, tai nghe rõ ràng tiếng chuông học thủ mới của Pháp Binh hệ vang lên, trên mặt không có vẻ cay cú hay tức giận gì, cũng không tuyệt vọng đuối chí như Tào Khôn.

Khi bên tai vang lên tiếng học thủ lệnh của mình vỡ nát, trong đôi mắt bình tĩnh của hắn rốt cuộc cũng không dằn nổi vẻ dữ tợn và oán độc. Nhớ tới lời đề nghị mà Khương Lâm và Tào Khôn đưa ra lúc trước, hắn siết chặt nắm đấm, khiến cho gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

Hồi lâu sau hắn mới đanh mặt đi ra khỏi học thủ các, sau khi quay về động phủ của mình thì lấy nhẫn truyền âm ra, hít sâu một hơi rồi gằn giọng nói từng chữ một.

"Đi an bài đi, ta không muốn nhìn thấy tên Vương Bảo Nhạc kia nữa."

Siguiente capítulo