Sau khi để lại huyền thoại tại Chiến Võ hệ xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức quay về động phủ của mình ở Pháp Binh hệ. Thỏa mãn ngồi trên ban công ngắm nhìn khung cảnh phía xa, tâm trạng thoải mái vui vẻ vô cùng. Thế là hắn cầm một bịch đồ ăn vặt nhai rôm rốp.
"Mình gầy thế này rồi, phải tẩm bổ mới được."
Vương Bảo Nhạc cảm thán sờ cái mặt núc ních của mình, sau đó lại nhìn cái bụng tròn vo của mình. Tuy rằng, kế hoạch giảm cân của hắn sau cùng chỉ giảm được linh chi, bản thân vẫn béo tròn như xưa nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì bấy nhiêu đã đủ lắm rồi.
"Bây giờ các gia gia béo kia không đuổi kịp mình nữa rồi."
Vương Bảo Nhạc cười phơi phới, cảm nhận được khí huyết cuồn cuồn cuộn trong cơ thể thì lại thỏa mãn hơn nữa, lấy thêm một bịch đồ ăn vặt ra xử.
Mãi cho đến lúc trời đã về chiều, đồ ăn vặt cũng lấp đầy bụng xong thì hắn mới không thèm nhìn đến mớ bao chứa đồ ăn vặt chất chồng ngoài ban công nữa, chui về trong động phủ bắt đầu luyện chế Linh Thạch.
Có kinh nghiệm lần trước rồi nên khi vận chuyển thì linh khí chung quanh bắt đầu ùa về, sau khi bị hắn hấp thu xong thì ngưng tụ ở trên tay phải, cuối cùng tạo thành một viên Linh Thạch hình thoi!
Mặc dù viên Linh Thạch này không phải trong veo nhưng vẫn sáng lấp lánh, cầm trong tay tựa như bảo thạch vậy. Vương Bảo Nhạc ngắm nó mà miệng toét đến tận mang tai.
"Độ tinh khiết tầm bảy thành rưỡi, mình phải cố gắng thêm nữa. Tranh thủ luyện ra được Linh Thạch có độ tinh khiết chín thành đổ lên sớm một chút."
Vương Bảo Nhạc hưng phấn lắm, nghĩ đến quyền lực của học thủ xong là hắn lại cảm thấy nôn nao trong bụng, vội tranh thủ tu luyện.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã bảy ngày.
Trong bảy ngày này, mặc dù lâu lâu Vương Bảo Nhạc cũng đến Linh Thạch học đường không còn liều mạng như trước nữa nhưng vẫn bỏ ra rất nhiều thời gian vào việc tu luyện Thái Hư Phệ Khí quyết, mãi cho đến sau này hắn từ từ phát hiện một vấn đề.
Sau khi độ tinh khiết của Linh Thạch đạt đến mức bảy thành rưỡi xong thì lại không thể nhích thêm được tí nào nữa, cứ như gặp phải bình cảnh vậy. Mặc cho hắn cố gắng đến mấy cũng không làm được gì.
Điều này làm cho Vương Bảo Nhạc nóng ruột muốn chết, lại thử thêm vài hôm nữa. Sau khi phát hiện thật sự không hề được thêm chút nào nữa hắn mới buồn rầu vỗ cái bụng, lấy mặt nạ kia ra lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ do ta tu luyện sai hay sao? Lần trước chữ hơi mờ nên mình nhìn nhầm chỗ nào à?"
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng không còn cách nào khác, đành lấy pháp chẩm ra bước vào trong mộng cảnh lần nữa.
Vẫn là cảnh băng tuyết trắng xóa như trước, bông tuyết phủ đầy trời, gió rét lạnh thấu xương. Vương Bảo Nhạc không có lòng dạ nào đi thưởng thức cảnh này, hắn vội vàng nhìn về phía chiếc mặt nạ mơ hồ trong tay.
Sau một lúc, khi nhìn thấy mớ chữ bên trên nổi lên lần nữa thì hắn dí mắt vào xem kỹ một hồi lâu, cuối cùng xác định mình không hề luyện sai chỗ nào hết.
"Lạ thật... Đúng rồi mà. Nhưng tại sao chỉ được tới bảy thành rưỡi là không tăng lên được nữa thế này."
Vương Bảo Nhạc buồn bực lẩm bẩm, sau khi thở dài xong thì hắn định rời khỏi mộng cảnh đi tìm cách khác. Nhưng đúng lúc này, cứ như thể chiếc mặt nạ màu đen kia nghe thấy tiếng lòng của Vương Bảo Nhạc nên nhanh chóng trở nên vặn vẹo.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc kinh ngạc ngây người, vội nhìn cho thật kỹ. Sau đó, hắn phát hiện phần Thái Hư Phệ Khí quyết trên chiếc mặt nạ này đã biến mất, sau đó có những dòng chữ viết mới đang hiện ra bên trên.
Những dòng chữ mới xuất hiện này đã cho hắn biết phải giải quyết vấn đề độ tinh khiết của Linh Thạch kiểu gì!
Cảnh tượng nhân tính hóa thế này khiến cho Vương Bảo Nhạc chấn kinh. Hắn dụi mắt vài cái rồi nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ kia gào lên.
"Ra đây đi, ai ở trong đấy thế? Ta thấy ngươi rồi nhé! Mau ra đây cho ta!"
Nói xong thì Vương Bảo Nhạc căng thẳng dữ dội như sắp gặp phải đại địch vậy nhưng đợi cả buổi trời cũng không thấy chiếc mặt nạ có biến hóa gì mới. Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc vừa nghi hoặc vừa xem thật kỹ dòng chữ kia, sau đó hai mắt sáng rỡ lên.
"Hóa Thanh đan..."
Dòng chữ trên mặt nạ này rõ ràng nói cho Vương Bảo Nhạc biết, muốn có được độ tinh khiết cao thì cần một loại đan dược tên là Hóa Thanh đan. Chỉ khi có được loại đan dược này thì mới có thể loại bỏ hết tạp chất khiến cho linh khí trong cơ thể thông thuận hơn, từ đó đề cao độ tinh khiết của Linh Thạch.
Thấy thế thì trong lòng Vương Bảo Nhạc lại thấy rối rắm. Hắn cũng rục rịch với cách này dữ lắm nhưng mặt khác lại thấy cái mặt nạ này quỷ dị quá thể. Mãi cho đến lúc rời khỏi mộng cảnh thì hắn vẫn thấy chần chừ không thôi, sau đó, lên linh võng bắt đầu đi tìm xem Hóa Thanh đan là cái gì.
Không bao lâu sau Vương Bảo Nhạc đã tìm được phần giới thiệu về Hóa Thanh đan trên linh võng của trường học. Loại đan dược này không có hại gì với con người, lại có công hiệu rất tốt, có thể thanh trừ tạp chất trong cơ thể khiến cho thân thể của võ giả Cổ Võ cảnh càng linh động hơn.
Chỉ có điều loại đan dược này cực kỳ quý hiếm, luyện chế quá mức khó khăn. Nó không phải loại mà học sinh Đan Đạo hệ tầm thường có tư cách luyện chế ra được. C chỉ có học thủ của Đan Đạo hệ mà may mắn thì mới luyện chế ra được một viên, bình thường đều để dành cho mình tự xài.
Có thể là vì những loại thảo mộc cần có đều là hàng hiếm nên cho dù cả học thủ cũng chỉ có thể bùi ngùi đứng nhìn, chỉ có lão sư Đan Đạo hệ mới có thể bỏ ra một cái giá lớn để luyện chế nó.
Cơ bản thì ở đảo Hạ Viên của Đạo viện Phiêu Miễu này, Hóa Thanh đan là loại có tiền cũng không mua được.
Đọc phần giới thiệu của Hóa Thanh đan xong thì Vương Bảo Nhạc không chút chần chừ, mặc dù hắn vẫn thấy cái mặt nạ kia khá cổ quái nhưng biết rõ loại đan dược này quả thật có lợi cho mình nên hắn lập tức hừng hực lên ngay.
Vài ngày sau, ngoại trừ đi học với tu luyện thì gần như toàn bộ thời gian hắn đều dồn cả vào việc tìm hiểu về loại đan dược này. Thậm chí còn liên hệ với cả cô nàng bánh bao lẫn Đỗ Mẫn đang học ở Đan Đạo hệ, nhờ hai cô ấy tìm tin tức giúp mình. Thế nhưng, mãi mà chẳng có chút manh mối nào, hắn cũng không biết phải làm sao.
Dù sao thì loại đan dược này cũng rất quý hiếm, cho dù có người mang đi bán thì cũng không phải hai học sinh như Đỗ Mẫn lẫn cô nàng bánh bao nghe ngóng được. Còn Vương Bảo Nhạc tuy là học sinh đặc chiêu nhưng mới vào học viên chưa tới một năm nên cũng khó mà tiếp xúc được với tầng lớp cao cấp như thế.
Nhưng mà trời không phụ lòng người, cô nàng bánh bao kia khá là để bụng chuyện mà Vương Bảo Nhạc quan tâm. Cô vẫn luôn cảm thấy Vương Bảo Nhạc có ân cứu mạng mình. Dù lúc trước nghe được tin về hồi khảo hạch nhưng cô cũng giống như Liễu Đạo Bân, khó mà quên được hình ảnh Vương Bảo Nhạc đẫm máu xả thân ngày trước.
Cho nên, cô cũng khá để ý chuyện của Vương Bảo Nhạc, lại thêm bộ dạng của cô nhỏ nhắn xinh xắn, tính cách cũng hoạt bát đáng yêu, thế là một tháng sau cô đã nghe ngóng được một tin cho Vương Bảo Nhạc.
"Anh Bảo Nhạc, nửa tháng sau trong thành Phiêu Miễu có một đấu giá hội. Lần này có một viên Hóa Thanh đan đấy!"
Khi Vương Bảo Nhạc nghe được tin tức cô nàng bánh bao gửi đến qua nhẫn truyền âm thì lập tức hưng phấn dữ dội, ôm nhẫn truyền âm hôn chụt choẹt.
"Em Tiểu Nhã, yêu cưng quá hà!"
Lúc này, trong ký túc xá của Đan Đạo hệ, cô nàng bánh bao đang ngồi trên giường, nghe thấy tiếng hôn chùn chụt của Vương Bảo Nhạc phát ra từ trong nhẫn truyền âm thì mặt mày lập tức đỏ bừng. Đỗ Mẫn ngồi đối diện nhìn cô lấy làm khó hiểu.
"Tiểu Nhã, cô sao thế?"
"Không... Không có gì..."
Cô nàng bánh bao vội cúi mặt, tim đập thình thịch, trong lòng vừa xấu hổ vừa có một loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.
Còn Vương Bảo Nhạc lúc này đang hưng phấn chạy vòng vòng trong động phủ, giơ tay lên cao, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn lẫn kích động.
"Đấu giá hội thì cần phải có Linh Thạch, đối với ta mà nói thì Linh Thạch chỉ là chuyện nhỏ. Linh Thạch có độ tinh khiết bảy thành rưỡi cũng có giá lắm, quan trọng nhất là mình không cần bỏ vốn."
Vương Bảo Nhạc hí hửng cười toe toét, chỉ cảm thấy lần này Hóa Thanh đan đã là vật ở trong tay bởi vì trong quá trình luyện chế Linh Thạch lúc trước hắn đã để dành được một mớ rồi.
Mà nhu cầu về Linh Thạch của hắn cũng không cao lắm nên theo hắn thấy thì mấy thứ này đều là vật ngoài thân, dù có lấy ra hết để đổi Hóa Thanh đan thì cũng chẳng thấy tiếc chút nào.
"Nhưng cũng không thể chủ quan được, trong mấy quyển tự truyện của quan lớn đều có nói không thể xem thường kẻ thù của mình."
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức quyết định trong vòng nửa tháng này hắn sẽ tiếp tục luyện ra một mớ Linh Thạch nữa.
Vậy nên, nửa tháng sau, Vương Bảo Nhạc lại dồn phần lớn thời gian vào việc luyện chế Linh Thạch. Thời gian thấm thoắt trôi qua, đến ngày diễn ra đấu giá hội thì mới sáng ra Vương Bảo Nhạc đã vô cùng hăng hái chạy ra khỏi động phủ của mình.
Hồ Thanh Mộc mà Đạo viện Phiêu Miễu tọa lạc vốn ở phía Đông của thành Phiêu Miễu, bình thường học sinh của Đạo viện Phiêu Miễu cũng không bị hạn chế ra vào thành. Tuy đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc ra ngoài nhưng cũng chẳng xa lạ gì. Sau khi ngồi thuyền đến bờ hồ xong thì hắn đi thẳng đến thành Phiêu Miễu.
Hắn nhanh chóng đến gần thành Phiêu Miễu, so với thành Phượng Hoàng ở quê hắn thì thành Phiêu Miễu này thật sự rất lớn. Ít nhất cũng phải to hơn thành Phượng Hoàng cả trăm lần. Dù sao thì thành Phượng Hoàng chỉ là một trong vô số thành nhỏ của Liên bang còn thành Phiêu Miễu này thì là một trong 17 ngôi thành chính của Liên bang!
Bên ngoài thành trì là bức tường thành khổng lồ tựa như thiết giáp, có vô số gai nhọn phát sáng lấp lánh, chiếu lại ánh mặt trời loáng thoáng có vẻ vô cùng trang nghiêm.
Ngoài ra, còn có những trận pháp khổng lồ vờn quanh, lúc này chỉ mở ra dạng bình thường, không có vận chuyển tới mức độ lớn nhất nhưng dù là như thế thì vẫn khiến cho tòa thành tràn ngập uy áp kinh người, bao phủ bốn phương.
Từ xa đã có thể thấy trên tường thành có rất nhiều tòa tháp cao. Bên trên mỗi cái đều treo một quả cầu khổng lồ lơ lửng chuyển động, thỉnh thoảng lại có tia chớp xẹt ra, ẩn chứa sức mạnh khủng bố, dường như có thể nhằm vào tất cả mọi kẻ thù trên bầu trời nếu có.
Tất cả những thứ này cũng là do hệ lụy của thanh cổ kiếm bằng đồng xanh năm đó bay đến xuyên thẳng qua mặt trời. Khi thanh kiếm ấy vỡ vụn hóa thành vô số mảnh vỡ rơi xuống Trái Đất với phạm vi rất rộng. Năm đó, có rất nhiều phần bị các thế lực khác tìm thấy và khống chế, công pháp xuất hiện những thanh khác nhau mọc lên như nấm khiến cho toàn bộ thế cục của Liên bang thay đổi.
Dù phần lớn lấy Liên bang làm đầu nhưng ở trong Liên bang vẫn tạo thành bốn thế lực lớn, mấy thế lực nhỏ phụ thuộc vào bọn họ cũng có khá nhiều. Nếu không có cuộc chiến hung thú bộc phát vào thời kỳ đầu của kỷ linh nguyên thì có lẽ Liên bang đã giải thể từ lâu rồi.
Cũng vì ảnh hưởng do cuộc chiến hung thú kia gây ra, toàn Liên bang hiện nay nhìn thì có vẻ hòa bình nhưng mấy thế lực lớn nhỏ này vẫn thường xuyên đụng độ so kè với nhau. Chỉ có điều bọn họ vẫn khắc chế nhau ở phạm vi nhất định thôi chứ không hề xung đột trên diện rộng.
Dù sao thì cuộc chiến hung thú năm đó đều là một cơn hạo kiếp đối với toàn thể Liên bang. Bọn họ gặp phải nguy cơ liên quan đến sinh tử tồn vong của cả giống loài. Tất cả những việc này cũng là do linh khí đột nhiên xuất hiện mà ra.
Linh khí xuất hiện, phe đạt được cơ duyên tu hành cũng không chỉ có con người, trong đó còn bao gồm cả dã thú lẫn thực vật. Linh khí nồng đậm khiến cho rất nhiều dã thú, thực vật, phi cầm biến dị, trình độ của bọn nó còn vượt xa con người, cực kỳ cường đại.
Cuộc chiến hung thú cũng từ đó mà ra.
Mặc dù giờ đây trận chiến đó đã chấm dứt, Liên bang nắm giữ thành trì nhưng thực tế thì dù là vùng hoang dã lẫn biển cả đều thuộc về lãnh thổ của hung thú lẫn phi cầm.
Cho nên, chẳng những thành trì cần phải phòng hộ cho kiên cố mà ngay cả ngoài thành cũng có nguy hiểm. Phần lớn con người đều sống cả đời ở trong thành, lúc ra ngoài đều đi theo nhóm hoặc có chiến tu đặc biệt hộ tống.
Cũng như khi nhóm học sinh Vương Bảo Nhạc vào Đạo viện lúc trước vậy.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đứng ở bên ngoài thành Phiêu Miễu, nhìn tòa thành trì nguy nga kia, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực dợm bước đi vào.