webnovel

Chương 9: Thái Hư Phệ Khí Quyết!

Editor: Nguyetmai

Thanh âm tang thương kia mang theo vẻ uy nghiêm vang vọng khắp Pháp Binh hệ, đám học sinh đứng bên ngoài đại điện nghe thấy đều rung động dữ dội. Nhất là mấy người ban nãy còn có vẻ hả hê đang định mở miệng chế giễu lại càng không dám tin.

Nhất thời bên ngoài đại điện lặng ngắt như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Vương Bảo Nhạc, thấy hắn ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, bộ đồ học sinh đặc chiêu đỏ chót kia lúc này vô cùng bắt mắt.

Mọi người bất giác lùi lại nhường ra một con đường, dõi mắt nhìn Vương Bảo Nhạc đi xa dần. Hồi lâu mới thì tiếng hít sâu với tiếng ồn ào mới chợt vỡ òa.

"Hắn không bị làm sao cả!"

"Không thể nào, chẳng phải nói hắn gian lận à? Sao giờ lại nói là không hề phạm luật?"

Trong tiếng xôn xao ồn ào này, Liễu Đạo Bân đứng trong đám người cũng kinh ngạc dữ dội. Trong đầu bất giác nhớ đến những cảnh tượng oai hùng của Vương Bảo Nhạc lúc khảo hạch cùng với chuyện hắn bất ngờ lôi cái loa lớn ra hét vào mặt mọi người.

"Đúng là khó mà lường!"

Lúc sau Liễu Đạo Bân hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy việc Vương Bảo Nhạc trở thành học sinh đặc chiêu lần này tuyệt đối không phải chỉ dựa vào ăn may. Hắn thật sự cảm giác được phẩm chất đặc biệt rất riêng từ trên người của Vương Bảo Nhạc.

Không chỉ riêng gì, mà cả hai người đàn anh của bộ viện kỷ ban nãy đã dắt Vương Bảo Nhạc đến đây cũng nhìn nhau, thấy rõ vẻ kinh ngạc không dám tin ở trong mắt đối phương.

Trong lúc mọi người ở đây đang xôn xao bàn tán thì Vương Bảo Nhạc đã quay về động phủ của mình. Sau đó, chuyện hắn được đạo viện chứng minh là không hề phạm luật cũng đã được đưa lên linh võng, truyền bá khắp đảo Hạ Viện. Tất cả những người đang chú ý hóng hớt chuyện này cũng giật mình lấy làm khó hiểu.

Trong khoảng thời gian ngắn, tên tuổi của Vương Bảo Nhạc lại tràn ngập phần bình luận trên linh võng. Còn Vương Bảo Nhạc lúc này đang đắc ý ngồi ở ban công trong động phủ của mình xem linh võng, khác hẳn với tâm trạng lúc tự viết bài dìm hàng mình khi xưa, giờ hắn thấy tiếng tăm mình nổi như cồn thì vui lắm.

"Muốn trở thành quan lớn Liên bang thì lòng dân chính là việc cực kỳ quan trọng, xem ra lúc này mình đã có được phần căn bản nhất rồi."

Vương Bảo Nhạc hớn hở ra mặt, cảm thấy bản thân đang tới gần giấc mộng của mình thêm một bước.

"Nhưng mình cũng không được sơ ý."

Trong đầu Vương Bảo Nhạc lập tức nhớ đến người trung niên mặc áo đen ở trong đại điện, từng câu từng chữ tàn nhẫn của đối phương cùng với hành động đẩy mình vào chỗ chết khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy lạnh gáy.

"Người này nhất định là quan lớn ở đảo Hạ Viện. Nếu như không biết thân phận cụ thể của ông ta thì mình sẽ bị động lắm..."

Vương Bảo Nhạc nghĩ thế thì vội lên linh võng tìm kiếm manh mối, mãi cho đến lúc hoàng hôn buông xuống thì hắn rốt cuộc cũng tìm được tư liệu thân phận của người này, thế nhưng hô hấp lại trở nên dồn dập hơn.

"Đây... Phó Chưởng viện! Mẹ ơi..."

Trong lòng Vương Bảo Nhạc lộp bộp một tiếng, dụi mắt để xác định mình có nhìn lầm hay không. Sau đó, hắn lập tức căng thẳng lo lắng hẳn lên, bởi vì thân phận của ông ta rất cao. Phó Chưởng viện của đảo Hạ Viện, trong mắt Vương Bảo Nhạc thì đây đã là cao lắm rồi.

"Mình có đắc tội với ông ta đâu nhỉ, chẳng lẽ tổ tiên nhà mình từng đắc tội với ông ta mà mình không biết à?"

Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đau hết cả đầu. Nhưng sau một lúc, nhớ đến mấy quyển tự truyện quan lớn mà mình đã nghiên cứu thì trong mắt hắn dần lộ ra vẻ kiên định.

"Gần như trong cuộc đời của tất cả các quan lớn đều gặp phải kẻ thù chính trị của mình nhưng con đường mà họ đi, càng đấu đá với kẻ thù chính trị thì càng leo cao hơn!"

"Cái ông Phó Chưởng viện này xem ra chính là kẻ thù chính trị đầu tiên trong cuộc đời của Vương Bảo Nhạc ta rồi!"

Sau khi xem đối phương thành kẻ thù chính trị của mình xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức không sợ hãi gì nữa, ngược lại ý chí chiến đấu của hắn lại bừng lên, bắt đầu suy xét về ưu thế học sinh đặc chiêu của mình.

Lúc trước, dù hắn ở lì trong động phủ mấy ngày nhưng đã thông qua linh võng tìm hiểu những đặc quyền của học sinh đặc chiêu rồi, trong đó có một điều chính là có thể đến Tàng Bảo các, mượn pháp khí miễn phí với thời hạn năm năm.

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc vội vàng đứng dậy ra khỏi động phủ, mò đường tìm đến Tàng Bảo các. Dựa vào thân phận học sinh đặc chiêu của mình, sau khi làm xong hàng loạt công tác chứng thực thì hắn đi vào trong Tàng Bảo các. Lúc này cũng có một số học sinh ở nơi đây, sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc xong thì bọn họ lập tức nhận ra ngay. Mặc dù cũng có người dửng dưng chọn đồ không thèm ngó tới nhưng vẫn có khá nhiều người châu đầu ghé tai bàn tán với nhau.

Tàng Bảo các này có phong cách cổ xưa, nhìn từ bên ngoài thì giống như một tòa nhà có năm tầng, ở bên trong được sắp xếp từng dãy giá treo, bên trên có vô số pháp khí của Pháp Binh hệ.

Có cái trông khá tầm thường, có cái thì phát sáng lấp lánh, dõi mắt nhìn qua thì nơi này có hơn mấy nghìn pháp khí. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ nhìn ra nội tình của Pháp Binh hệ ra sao. Dù sao thì có thể được đặt ở trong này cho học sinh thuê thì toàn là hàng tuyển cả.

Lại dựa theo điểm khác biệt của pháp khí mà tiền thuê cũng khác nhau nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì đây là chuyện nhỏ.

"Dù sao cũng là miễn phí, đương nhiên phải chọn cái ngon lành nhất, đắt tiền nhất rồi."

Ánh mắt của hắn đảo qua lầu một xong, thế là trong ánh mắt hâm mộ của vô số học sinh dưới lầu một, hắn lên thẳng tầng năm luôn. Đứng trên lầu năm trống trải, Vương Bảo Nhạc lại càng cảm thấy thân phận học sinh đặc chiêu này của mình đúng là tuyệt vời, sau đó bắt đầu lựa chọn.

"Thanh kiếm này được đấy!"

"Cái chuông này cũng đẹp nữa..."

"Cái bao tay này tuyệt quá, toàn thân màu bạc lấp lánh, nhìn có vẻ lợi hại lắm đây!"

Sau khi nhìn trái nhìn phải một lượt xong thì Vương Bảo Nhạc lại thấy rối trí, món nào hắn cũng thích nên nhất thời khó mà chọn được. Mãi cho đến khi ánh mắt của hắn rơi vào trên một cái gối bằng bạch ngọc thì trong lòng chợt động.

Cái gối này tên là Mộng Cảnh pháp chẩm, tác dụng của nó cũng giống như mộng cảnh mê trận trong lúc khảo hạch vậy, đều có thể tạo ra được cảnh tượng hư ảo nhưng vì trình độ không đủ nên rất khó mà làm mấy chuyện phức tạp ở trong đó, cho nên chẳng mấy ai thuê, mà giá thì lại đắt đỏ.

Nếu như không có chuyện cái mặt nạ màu đen thì Vương Bảo Nhạc cũng sẽ không để ý đến cái pháp chẩm này nhưng sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn lập tức quyết định thuê món pháp khí này.

Sau khi đăng khí, Vương Bảo Nhạc xách theo pháp chẩm rời khỏi Tàng Bảo các. Một đường mang theo mong chờ nên bước chân cũng nhẹ bẫng chạy thẳng về động phủ. Hắn định quay về xong thì thử một phen để xem có thể tìm được bí mật ở bên trong chiếc mặt nạ màu đen đó hay không.

Tuy bây giờ đang xế chiều nhưng ánh hoàng hôn chiếu xuống đỉnh Pháp Binh tựa như phủ thêm một lớp sa mỏng màu đỏ, trong vẻ nhu hòa mang theo nét đẹp nói không nên lời, nhất là khi gió chiều thổi đến cuốn bay cái nóng oi ả đổi thành mát rượi, không ít học sinh đi ra ngoài dạo bước nói cười trên đỉnh Pháp Binh.

Cũng không biết có phải là do màu đỏ của ráng chiều đã che đi bộ đồ đặc biệt trên người Vương Bảo Nhạc hay không, khi hắn đi trên con đường núi nho nhỏ thì chẳng mấy ai để ý tới mà sau từng tiếng kinh hô vang lên thì người đi trên đường đều đổ mắt nhìn về phía xa.

Nói đó là một thanh niên mặc đồ hơi khắc học sinh đặc chiêu. Hắn mặc bộ đạo bào thuần một sắc trắng trông có vẻ khá phiêu dật, chỉ có điều tướng mạo hơi tầm thường, mặt còn bị rỗ nữa.

Dù là như thế nhưng bên cạnh hắn vẫn có khá nhiều nữ đệ tử, trong mắt lộ ra vẻ nồng cháy.

Hắn cũng không phải đi một mình, sau lưng hắn có chừng hơn mười học sinh lò dò đi theo, có người cầm túi giúp hắn, có người thì cầm nước băng linh cho hắn.

"Là học thủ đó!"

"Học thủ Khương Lâm của Linh Thạch học đường!!"

Khác với nhìn thấy học sinh đặc chiêu, lúc này học sinh đứng xung quanh dù là nam hay nữ nhìn thấy thanh niên áo trắng kia xong đều lập tức bước lên chào hỏi, vô cùng cung kính, khách khí chẳng khác gì gặp được lão sư. Điều này càng khiến cho thanh niên áo trắng nọ tràn ngập khí tức cao quý nào đó, sau khi gật đầu tỏ ý xong thì mới lũ lượt rời đi.

Không phải là hắn không nhìn thấy Vương Bảo Nhạc nhưng hình như trong mắt hắn thì cả học sinh đặc chiêu lẫn học sinh bình thường đều như nhau cả, không đến học thủ thì đều là kẻ kém cỏi chứ không phải đồng môn.

Vương Bảo Nhạc mở to mắt nhìn thanh niên mặt rỗ đã đi xa kia, trong lòng có phần chua chát, hắn cảm thấy mình bị đối phương cướp hết danh tiếng.

"Học thủ là cái gì?"

Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, cúi đầu mở linh võng lên, vừa đi về động phủ vừa xem nhưng sau đó hô hấp của hắn dần trở nên dồn dập hơn hẳn, sau khi quay về động phủ thì toàn thân hắn rúng động dữ dội.

"Đây... chính là học thủ sao?"

Học thủ chính là người đứng đầu danh sách trong học đường của các hệ, có bao nhiêu học đường thì có bấy nhiêu học thủ, ví như Pháp Binh hệ có ba đại học đường thì cũng có ba người học thủ!

Ngoại trừ chứng minh hắn là người ưu tú nhất ở trong học đường ra thì học thủ còn một cái tên khác, ấy chính là... Môn đồ Chưởng viện!

Học thủ của tất cả các hệ đều có thể xem như là đệ tử của Chưởng viện, xưng hô với nhau là sư huynh sư đệ, khác hẳn với mấy người khác toàn gọi là đàn em. Ngoài ra, bản thân học thủ sẽ có một số quyền lực mà ngay cả học sinh đặc chiêu cũng không có!

Học sinh đặc chiêu chỉ có ưu thế hơn học sinh bình thường một chút thôi, còn học thủ... bọn họ nắm giữ một phần quyền lực của đạo viện. bọn họ có thể giám sát quy định và kỷ luật với toàn bộ học sinh ở hệ mà họ đang học. Chỉ riêng điều này thôi cũng khiến cho vô số học sinh nơm nớp kính sợ!

Quyền lực cỡ này ở trong Đạo viện đã xem như oách lắm rồi. Quan trọng hơn nữa chính là chủ hệ không có tư cách bãi miễn học thủ bởi vì học thủ không phải do ai cho mà là dựa vào thành tích của bản thân mình, tự lên đến chức đó.

Đây là quy tắc của Đạo viện Phiêu Miễu, chỉ có Chưởng viện mới có quyền bãi miễn nhưng mấy chuyện phá vỡ quy tắc thế này trừ phi là gây ra chuyện nhân thần cộng phẫn gì đó, bằng không ngay cả Chưởng viện cũng không muốn làm.

Có thân phận lẫn quyền lực như thế nên học thủ cũng không dám lười biếng, chểnh mảng. Một khi bị người đứng sau vượt qua, không còn đứng đầu nữa thì sẽ lập tức mất hết tất cả.

Nhìn phần tư liệu mình tìm được, trong mắt của Vương Bảo Nhạc cũng bừng bừng lên. Chỉ là muốn làm học thủ thì khó quá, hắn nhớ trên bảng xếp hạng ở Linh Thạch học đường thì phía sau tên của vị học thủ đứng đầu là con số 90, chứng tỏ độ tinh khiết của Linh Thạch do hắn luyện chế ra đã đạt tới chín thành.

"Trừ phi mình luyện ra được Linh Thạch có độ tinh khiết cao hơn hắn, bằng không căn bản không thể nào."

Vương Bảo Nhạc thở dài, thu hồi phần ghen tị trong lòng. Hắn không phải dạng thích đi ghen tị với người ta. Với hắn mà nói, học thủ uy phong thật đấy nhưng cũng là vị trí mà người bình thường khó có thể với tới.

Mang theo tiếc nuối lẫn khát vọng, Vương Bảo Nhạc thu hồi tâm tư. Lấy cái Mộng Cảnh pháp chẩm ra khỏi túi, lại lôi cái mặt nạ màu đen ra, sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn mở cái pháp chẩm ra, trước mắt hoa lên một cái, cảnh vật xung quanh thay đổi, xuất hiện một dòng sông băng.

Gió rét lạnh thẩu xương phất tới khiến cho Vương Bảo Nhạc rùng mình một cái.

"Đúng là chân thực quá."

Vương Bảo Nhạc tranh thủ nhìn quanh, bầu trời có hoa tuyết bay bay, trên đất là băng đóng thật dày, thậm chí, phía xa còn có vài con thú nhỏ sống ở nơi lạnh giá. Tất cả đều vô cùng chân thật.

Thu hồi ánh mắt, Vương Bảo Nhạc vội vàng nhìn về phía tay phải của mình. Nhờ có kinh nghiệm lần trước nên trước khi tiến vào một cảnh thì hắn đã cầm sẵn cái mặt ở ở trong tay. Lúc này cúi đầu nhìn xuống thì lập tức trông thấy cái mặt nạ trong tay lại trở nên mờ ảo, bề ngoài của nó có chỗ thì rõ ràng, có chỗ thì lại mờ ảo đan xen, tựa như mộng cảnh không cách nào phân tích được nó vậy.

"Quả nhiên là có tác dụng!"

Vương Bảo Nhạc mừng rơn, vội xem xét thật kỹ, sau một hồi lâu mặt nạ mới ổn định lại nhưng vẫn không hoàn chỉnh. Chỉ là mấy dòng chữ từng xuất hiện cũng bắt đầu nổi lên.

Có lẽ vì lần này để sát vào mắt hay lý do nào đó nên dòng chữ trở nên rõ ràng hơn, khi Vương Bảo Nhạc cẩn thận xem xét thì hắn dần dần thấy rõ được chúng.

"Thái Hư Phệ Khí quyết?"

Vương Bảo Nhạc chớp chớp mắt, tiếp tục xem xét, mãi cho đến khi xem xong mớ văn tự này thì thân thể hắn cứng đờ lại, tiếp theo bắt đầu run rẩy dữ dội trong mắt lộ ra vẻ kích động vô biên.

Cái gọi là hư không chính là vô trung sinh hữu, cái gọi là phệ khí chính là ngon lành hơn dưỡng khí nhiều lắm. Nói đúng hơn thì chính là một loại thủ đoạn tương tự như luyện chế Linh Thạch nhưng cách này không cần Linh Thạch rỗng làm chỗ chứa mà là vô trung sinh hữu, hấp thu linh khí vào trong thân thể rồi tạo thành Linh Thạch!

Cũng chính vì không cần Linh Thạch rỗng cùng với thủ đoạn khác nhau cho nên độ tinh khiết của nó vượt qua Dưỡng Khí quyết nhiều lắm! Đừng nói là chín thành, dù là luyện ra Linh Thạch hoàn mỹ mà chỉ có tông sư pháp binh mới có thể luyện thành trong truyền thuyết cũng không còn là mơ ước xa vời nữa!

"Đây... đây..."

Lúc này Vương Bảo Nhạc lập tức ném luôn công pháp của Đạo viện Phiêu Miễu ra sau đầu rồi tâm thần kích động chỉ toàn là thân phận học thủ. Sự khát vọng đối với học thủ chính là động lực của hắn, lúc này hắn đã trở nên điên cuồng rồi.

Siguiente capítulo