webnovel

Chương 2: Vương Bảo Nhạc, ngươi làm cái gì đấy!

Editor: Nguyetmai

Nửa đêm, trăng sáng sao mờ.

Vẫn là rừng mưa như trước, chỉ là vào đêm nên mát mẻ hơn phần nào. Thi thoảng lại có thể nhìn thấy từng dòng sông nhỏ do nước mưa tụ lại mà thành, lung linh dưới ánh trăng nhưng loáng thoáng tiếng chim thú cất tiếng kêu vang khiến người ta cảm thấy bồn chồn khó an.

Lúc này, ở trong một góc rừng mưa, cạnh một con sông, ánh trăng chiếu xuống soi rọi hai cô thiếu nữ, tuy trông có phần chật vật nhưng lại vô cùng thanh thuần, vóc người cao gầy, xinh xắn tựa như xuân lan thu cúc. Cô gái cao gầy thì căng thẳng cảnh giác điều gì đó, còn cô gái đáng yêu nhỏ nhắn kia thì cởi đồ lót, để lộ thịt da nõn nà. Cô đang nhíu mày rửa sạch vết thương dưới nách, giữa mắt mày mang theo vẻ mờ mịt, thấp giọng lẩm bẩm.

"Đỗ Mẫn, đã ba ngày rồi, không biết khi nào người cứu viện mới đến đây nữa, đồ ăn trong doanh địa của chúng ta cũng sắp hết rồi."

Cô gái cao gầy được gọi là Đỗ Mẫn kia nghe thế thì im lặng. Đối với bọn họ mà nói thì ba ngày này đúng là đã thay đổi toàn bộ cuộc đời họ. Ba ngày trước còn là học sinh của đạo viện Phiêu Miễu, ba ngày sau lại bị nhốt ở nơi tràn ngập nguy hiểm này.

Khu rừng mưa Trì Vân này nhìn thì có vẻ đẹp đẽ lắm nhưng thực tế thì mặt đất ẩm ướt, mục xốp, lâu lâu còn lồi ra đầy xương thú, lại có thêm rất nhiều côn trùng, rắn rết đủ màu bò ngang bò dọc khiến cho người ta nhìn mà rợn hết cả gáy. Ngoài ra, từ khi kỷ linh nguyên giáng xuống đến nay, đám mãnh thú cũng lột xác cực nhanh không thua gì con người, sức lực cực mạnh, lại còn vô cùng hung tàn, khiến cho các khu hoang dã đã trở thành khu vực cấm với con người.

Trong lúc hai cô gái đang sụt sịt buồn lo, dưới một gốc đại thụ cách đó không xa lại có một tên béo đang đứng đó với vẻ vô cùng không cam lòng, tiện đà ngẩng đầu tè bậy.

Tên béo này đúng là Vương Bảo Nhạc, hắn không hề thấy hai cô nàng đang đứng rửa vết thương ở gần đó, cũng không thèm nhìn bông hoa dại xinh xắn vốn hé nụ hoa tươi mọc ngay dưới chân hắn đang bị dòng nước nóng rẫy kia chà đạp."Chết tiệt, uổng công Vương Bảo Nhạc ta tự xưng biết nhìn mặt đoán ý, có thể nhìn thấu lòng người trên đời. Thế mà nào ngờ lại bị đạo viện Phiêu Miễu gài hàng!"

"Cái đạo viện Phiêu Miễu này đúng là chơi hèn, diễn trò y như thật. Vì khiến cho mọi người tin tưởng mà dám để cho mọi người nhìn thấy phi thuyền nổ thật!"

Trong lòng Vương Bảo Nhạc tức giận lắm lắm, thật sự là ba ngày này cũng khiến hắn hết cả hồn luôn.

Ba ngày trước, hắn và các học sinh khác bất giác nằm ngủ thẳng cẳng trong phòng tu linh, sau đó lại bị một tiếng nổ vang rền trời làm giật mình tỉnh dậy, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì thân thể đã bị một cỗ cự lực đánh bay ra khỏi khí cầu. Cũng may bản thân tu linh phục có tác dụng giảm xóc và tránh sét đánh nên bọn họ mới miễn cưỡng rơi xuống khu rừng mưa này nhưng lại tận mắt nhìn thấy khí cầu nổ tung giữa cơn bão điện từ.

Sau ba ngày, Vương Bảo Nhạc và mọi người phân tán ở trong rừng, thiếu đồ ăn, dã thú thì hung tàn, sợ hãi lẫn mờ mịt không biết tương lai ra sao khiến cho tất cả học sinh đều dần thay đổi, ít nhiều cũng lộ ra hết bản tính thật sự của mình. Có người thì theo nhóm, lại có người đi riêng, có người thì quyết đoán, có kẻ lại yếu đuối.

Tuy nói cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường nhưng đối với những học sinh vừa mới thi vào đạo viện Phiêu Miễu như bọn họ mà nói thì quá bất ngờ, thế cho nên bản tính bị kích phát dù là tham lam hay hung tàn, vô tư hay tốt bụng đều bị phóng đại hơn và cực kỳ rõ ràng.

"Vô sỉ!"

Trong lòng Vương Bảo Nhạc mắng thầm một câu. Ba ngày trước, khi hắn biết những gì đang xảy ra trước mắt là thật thì bị dọa cho sợ tới mức dù gặp lại đối thủ một mất một còn của hắn là Đỗ Mẫn thì cũng ráng nhịn để ở lại trong doanh địa của đối phương.

Đến nay đã qua ba ngày, trong tình trạng ăn không đủ no thế này, thông qua chức năng đo cân nặng trong nhẫn truyền âm của mình, hắn phát hiện cân nặng của mình giảm tận sáu bảy cân hệt như kỳ tích, khiến hắn vừa hết hồn vừa cảm thấy hồ nghi bởi vì những gì Vương Bảo Nhạc từng trải qua thật sự không giống người thường

, Hắn từng vì giảm cân mà gần như không ăn không uống gì trong suốt một tháng, còn vận động điên cuồng, thế nhưng không biết tại sao thể trọng chẳng những không giảm đi tẹo nào mà còn tăng đến tận ba cân!

Nay chỉ ba ngày mà giảm đi sáu bảy cân, đối với hắn mà nói thì đây căn bản là chuyện không thể!

Nhất là hắn có nhớ tình tiết mình từng đọc qua trong mấy quyển tự truyện của quan lớn kia, ở mấy đoạn kể về đời sống của họ lúc còn ở trong đạo viện hình như có nói sơ qua là lâu lâu mấy đạo viện đều sẽ sắp xếp khảo hạch học sinh mới.

Nếu không phải Vương Bảo Nhạc đã nghiên cứu kỹ càng thì khó mà để ý tới điểm này. Nay liên tưởng đến điểm này cùng với những việc đã xảy ra thì lòi ra ngay. Dù hắn không biết tại sao đạo viện Phiêu Miễu lại làm được giống thật như thế nhưng rất có thể kỹ mấy cũng có sơ hở nên xây dựng tiêu chuẩn dựa theo người bình thường, mà bản thân hắn rõ ràng không phải người thường.

Hắn nắm chắc phân nửa rằng, tất cả những thứ trước mắt đều là hư ảo cả.

Mà căn cứ cụ thể làm cho hắn tin chắc vào phán đoán của mình chính là nửa cái mặt nạ màu đen đã bị lão y sư kia trả lại!

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc đang đứng tè không khỏi cúi đầu nhìn vào trong lồng ngực của mình, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị nói không nên lời.

Đúng là hắn nhớ rõ, trước khi bước vào phòng tu linh, hắn đã nhét đại nửa cái mặt nạ này vào trong ngực. Sau khi gặp nạn hắn cũng chẳng để ý lắm, mãi cho tới không lâu trước hắn vô tình phát hiện, mặc dù cái mặt nạ này nhìn vẫn như cũ nhưng thực tế lại có thể giơ tay xuyên thấu qua nó như thể mãi mãi không cách nào chạm vào được.

Giống như cái thế giới hư ảo có thể mô phỏng lại vạn vật này không thể nào phân tích được kết cấu của nó để cải tạo thành thực chất vậy.

Thậm chí, thời gian dần trôi qua, ngay cả bề ngoài cũng bắt đầu mờ dần đi, đồng thời còn hiện lên mấy chữ mờ mờ nữa.

Tuy khó mà nhìn thấy rõ nhưng sự thay đổi của chiếc mặt nạ này khiến cho năm phần chắc ăn của Vương Bảo Nhạc biến thành mười phần luôn!

Thế thì phân tích dựa theo cái này, nếu như đây là tai nạn giả dùng để khảo hạch thì sẽ không khó để suy ra được phương hướng khảo hạch.

"Không thể nào là so xem ai mạnh ai yếu được, dù sao tất cả mọi người còn chưa tiếp xúc với cổ võ. Vậy thì mục đích của lần khảo hạch này có thể là để xem xét tâm tính trong lúc gặp nguy cơ, có khi còn khảo sát niềm tin dành cho đạo viện nữa ấy nhỉ?"

Vương Bảo Nhạc vừa tè vừa liên tục vận chuyển đầu óc phân tích, thi thoảng còn lắc lắc cái vòi con voi.

Bông hoa nhỏ trước mặt hắn lại càng nát, hơi thở của Vương Bảo Nhạc có phần gấp gáp hơn. Hắn cảm thấy mình phải nắm bắt thời cơ ngay trước mắt để tranh thủ lấy thêm điểm cộng cho mình.

"Vậy thì làm thế đi!"

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lắc lắc cái vòi thật mạnh, đang định kéo quần lên thì đột nhiên hắn nhìn thấy con sông nhỏ ở cách đó không xa.

Dưới ánh trăng, tuy rằng Đỗ Mẫn cũng đứng ở đó nhưng trong mắt Vương Bảo Nhạc không hề có cô, chỉ có một cô gái xinh xắn đang rửa vết thương cùng với cái bánh bao trắng xinh xinh trước ngực cô.

"Lại có cả hung thú hình người thế này!"

Hai mắt Vương Bảo Nhạc mở to, hít vào một hơi, tim đập thình thịch nhưng vừa nhín thoáng qua, Đỗ Mẫn đang canh gác bốn phía như cảm giác được gì đó. Cô cũng nhìn lại bên này, bốn mắt nhìn nhau với Vương Bảo Nhạc. Sau khi ngớ ra thì thần sắc đại biến, cô còn chưa kịp hét lên thì Vương Bảo Nhạc đã quắc mắt kéo vội quần lại rồi rống lên trước.

"Cô nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy con trai đi tè à!"

Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Đỗ Mẫn cảm giác toàn bộ những gì mình định nói đã bị một câu này của hắn chặn họng nuốt ngược lại. Cô tức tới mức toàn thân cũng run theo. Cô lớn như vậy rồi mới gặp kẻ vô liêm sỉ như Vương Bảo Nhạc, không khỏi tức giận mắng to.

"Tên béo chết bầm này, ngươi có phải con trai đâu!"

Cô vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc suýt nữa tức tới mức béo thêm một vòng. Từ nhỏ tới lớn, hắn luôn đối đầu với con nhóc Đỗ Mẫn độc mồm này, chẳng ai ưa ai, thế mà luôn học cùng lớp, nay lại cùng thi vào trong đạo viện Phiêu Miễu. Lúc này, Vương Bảo Nhạc hít sâu vào rồi hừ một tiếng.

"Đồ ván ép, ngực không to bằng anh đây nữa là, cưng mới không phải con gái!"

Đỗ Mẫn nghe thế thì suýt nữa hộc máu tại chỗ, gân xanh trên trán giật giật, đang định xông lên thì Vương Bảo Nhạc lại thở dài một tiếng.

"Thân thể trắng trong của anh đây đã bị mấy người nhìn thấy rồi. Sau này anh biết phải làm sao đây."

Hắn trưng cái bản mặt chẳng còn thiết sống nữa, kéo quần quay mông bỏ chạy, tim thì đập thình thịch, sau lưng mướt mồ hôi. Thầm nghĩ, may mà anh đây phản ứng nhanh, không thì tèo rồi.

Mắt thấy Vương Bảo Nhạc định chạy trốn, Đỗ Mẫn trừng mắt vội vàng đuổi theo. Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đứng bên dòng sông nhỏ nghe hai người bọn họ đấu khẩu xong thì đần mặt ra, chưa hề hay biết rằng mình đã bị Vương Bảo Nhạc chiếm tiện nghi. Thấy Đỗ Mẫn đuổi theo thì cô mới vội vàng kéo quần áo lên, mặt mày đỏ bừng nhanh chóng đuổi theo.

Tiếng mắng mỏ tức giận của Đỗ Mẫn đã phá vỡ sự yên tĩnh trong rừng mưa. Khoảng rừng phía trước chính là hướng doanh địa tạm thời của bọn họ lúc này. Mọi người bên trong nghe thấy thì vội chạy đến chặn đường Vương Bảo Nhạc.

Người dẫn đầu là một thanh niên mặc áo trắng, thanh niên này cầm đuốc, thân thể cao to, mày kiếm mắt sáng khá bắt mắt trong đám người, xung quanh lại có không ít học sinh ùa đến, rõ ràng là do hắn ta dẫn đầu.

Người này là Liễu Đạo Bân, trong ba ngày này hắn đã thể hiện được mị lực cá nhân giữa nhóm học sinh đang túm tụm lại trong doanh địa.

"Vương Bảo Nhạc, ngươi đã làm gì thế!"

Liễu Đạo Bân liếc mắt nhìn thấy hai cô gái Đỗ Mẫn tức giận đuổi theo, còn Vương Bảo Nhạc bị hai người bọn họ dí chạy thì vừa chạy vừa kéo quần. Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho Liễu Đạo Bân cũng ngớ người ra. Hắn cũng có ý với Đỗ Mẫn từ lâu nên lúc này cũng có phần ghét Vương Bảo Nhạc theo bản năng.

"Ta chỉ đi tè thôi..."

Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp nói xong thì chỗ hai người Đỗ Mẫn đang chạy đến từ xa lại phát ra tiếng hét chói tai.

Trong nháy mắt khi tiếng hét này vang lên thì có một mùi tanh thoáng cái đã lan ra khắp nơi, lại có tiếng sàn sạt vang lên dữ dội như thủy triều.

Vương Bảo Nhạc quay đầu lại, cùng lúc đó sắc mặt của Liễu Đạo Bân lẫn những học sinh khác đều biến đổi. Họ nhìn thấy xung quanh Đỗ Mẫn và cô gái nhỏ nhắn đáng yêu kia, từ cây cối, mặt đất đều có vô số con rắn bò ra!

Đám rắn đó màu sắc sặc sỡ, thoạt nhìn biết ngay là có độc, số lượng lại cực kỳ nhiều, nhìn từ xa không khác gì biển rắn bao bọc hai người Đỗ Mẫn ở bên trong.

Nhìn thấy biển rắn độc kia, thần sắc hai cô đại biến, nhất là khi chúng nó lại há cái miệng đầy răng nọc ra, nọc độc nhễu nhão, phát ra tiếng xi xi rợn người cùng mùi tanh hôi làm người ta buồn nôn.

Thân thể của Liễu Đạo Bân run lên, không rảnh để ý đến Vương Bảo Nhạc, hắn trực tiếp phóng tới chỗ Đỗ Mẫn. Đằng sau cũng có vài học sinh đỏ hết hai mắt vội nhào lên muốn cứu người.

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Trong nháy mắt, khi tất cả mọi người muốn lên cứu viện thì đột nhiên, mặt đất phía xa lại truyền đến tiếng kêu như trẻ con khóc nghe mà rợn người. Có một sợi dây màu hồng to bằng bắp tay, dù trong đêm tối cũng vô cùng rõ ràng đang lao đến nơi này với tốc độ kinh người.

Lúc nó bay vọt ra thì lộ cái đầu trắng nhợt, trông không hề giống đầu rắn mà giống đầu của một đứa trẻ con nhưng trong mắt lại để lộ ra vẻ cuồng bạo khiến cho mọi người sợ hãi.

"Hồng Cốt Bạch Anh xà!!"

Trong số học sinh có người nhận ra, tâm thần hoảng loạn, thất thanh hô to, sau đó mọi người đồng loạt lùi về sau.

Liễu Đạo Bân lại càng sợ hơn, tóc gáy dựng đứng, tim đập điên cuồng bởi vì tiếng tăm của con Hồng Cốt Bạch Anh xà này quá lớn, vào hàng thiên hung kỷ linh nguyên của Liên bang. Mặc dù thân của con rắn này yếu ớt, tốc độ cũng không nhanh nhưng độc tính của nó lại mạnh vô cùng. Chỉ cần dính một chút thôi cũng sẽ bị biến thành một vũng máu ngay lập tức, chỉ chừa lại một bộ xương màu đỏ cho nên mới có tên đó.

Dù hắn có thích Đỗ Mẫn thật nhưng nếu phải bỏ mạng thì hắn cảm thấy không đáng nên vô thức lùi lại tránh đi thật xa, sợ con Hồng Cốt Bạch Anh xà kia nổi hứng sẽ nuốt luôn cả hắn.

Vương Bảo Nhạc thấy cảnh này thì hít sâu một hơi nhưng hắn lập tức ý thức được tất cả những chuyện này đều là giả cả nên không sợ hãi nhiều nữa. Hai mắt hắn sáng lên, thầm nghĩ cơ hội để mình thể hiện với các lão sư đã đến rồi.

"Dù sao thì cũng là giả cả, ông đây sợ cái quần gì!"

Nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc lập tức ưỡn ngực, nhìn những bạn học đang lũ lượt lùi về với vẻ khinh bỉ.

"Tuy rằng cái con nhóc Đỗ Mẫn ngực lép này hay độc mồm, bộ dạng lại khó coi, luôn lợi dụng chức quyền làm khó dễ mình nhưng Vương Bảo Nhạc mình là một người cao thượng, chính trực, không sợ hy sinh, không giống những kẻ phàm tục khác, là một người luôn giúp đỡ bạn bè!"

"Hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, Vương Bảo Nhạc ta sao có thể chùn bước, kẻ khác sợ chết không dám đi nhưng… vì bạn học, ta dám!"

Cái tên béo vô sỉ này cũng sắp bị mấy lời nói của mình làm cho cảm động luôn rồi. Chẳng lẽ hắn thật sự quên mất đây chỉ là giả thôi à? Thế nhưng, hắn làm như kiểu chính mình quên thật để còn tự thẩm như thể chỉ có những việc này là thật thì mới xứng với sự anh dũng của hắn.

"Lép cưng, bây giờ anh đây sẽ cho cưng biết cái gì gọi là đàn ông!"

Trong lúc mọi người sợ hãi chạy ngược về thì Vương Bảo Nhạc chẳng những không lui lại mà còn hét to một tiếng. Hắn mím môi, hất cằm lên, như thể cái mặt mo tròn vo kia lúc này lại có vẻ rắn rỏi như đao khác, tràn ngập mùi vị đàn ông, lao thẳng vào bầy rắn.

Bóng dáng khí thế như cầu vồng, uy vũ bất phàm tựa như đại biểu cho chính nghĩa, xông thẳng đến chỗ hai cô nàng!

Một màn này lập tức khiến cho Đỗ Mẫn ngu người, dù thân nằm giữa bầy rắn nhưng cô vẫn không quen lắm. Cô gái đứng cạnh cô thì đã nhịn không được mà trở nên kích động.

Còn những người khác thì đã bị tiếng rống to và khí thế của Vương Bảo Nhạc dọa cho hết hồn, trơ mắt nhìn Vương Bảo Nhạc tựa như thiên thần giáng lâm nhào tới chộp lấy đầu của con Hồng Cốt Bạch Anh xà trong lúc nó sắp sửa phóng tới chỗ hai người Đỗ Mẫn, sau đó ném nó ra xa.

Lúc này toàn thân hắn phát ra khí phách uy vũ, tựa như được thánh nhân nhập xác, một thân chính khí tỏa khắp bốn phương. Sau đó, hắn không hề dừng lại, ôm lấy cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang kích động kia, lại một tay túm lấy Đỗ Mẫn đang ngu người kẹp ở dưới nách chạy vội về chỗ mọi người.

Chỉ là xung quanh nhiều rắn quá, trong quá trình qua lại thì mông hắn bị tớp cho vài cú. Khi chạy về đến nơi thì mặt hắn đã biến thành màu đen nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, mãi cho đến khi đưa hai cô nàng kia an toàn quay về hắn mới lảo đảo ngã xuống.

"Hình như có hơi manh động… Mông đau quá, muốn chứng minh là đàn ông đích thực khổ quá đi mất."

Trong lòng Vương Bảo Nhạc thở dài, thấy Đỗ Mẫn lúc này vẫn đang đực mặt ra nhìn mình, còn cô gái kia thì hai mắt rưng rức cảm kích, đám người xung quanh thì như thể gặp quỷ nên dù lúc này mí mắt của hắn nặng trịch rồi nhưng trong lòng vẫn đắc ý lắm lắm.

Chỉ là lúc này dưới mông đã chuyển từ đau thành tê, Vương Bảo Nhạc vội túm lấy bàn tay của Đỗ Mẫn.

"Đỗ Mẫn, ta có ân cứu mạng cô. Bây giờ mông của ta mất cảm giác luôn rồi, ta nghe nói nếu như hút nọc độc rắn ra thì sẽ cứu được. Cô giúp ta đi…"

Chưa kịp nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã thật sự nhịn không được mà hôn mê, đầu nghiêng qua một bên, sắp sửa tựa lên ngực của Đỗ Mẫn nhưng hắn đột nhiên ý thức được gì đó nên cố đổi hướng, tựa lên hai cái bánh bao của cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đứng xung quanh đều lộ ra vẻ cổ quái. Đỗ Mẫn thấy tên Vương Bảo Nhạc kia ngay cả trong lúc hôn mê mà cũng ghét bỏ mình ngực phẳng thì lập tức đen mặt.

Lúc này, trong phạm vi Liên bang, rời khỏi rừng mưa Trì Vân, trên bầu trời bao la gần đến đạo viện Phiêu Miễu. Trong phòng tu linh trên chiếc phi thuyền màu đỏ kia, có mấy trăm học sinh đang yên tĩnh ngủ say. Vương Bảo Nhạc cũng nằm trong đó, hình như đang mơ đẹp nên nghiêng đầu, mặt còn mang theo nụ cười toe toét.

Trong phòng chính của khinh khí cầu, tất cả lão sư đều trợn mắt há mồm, trừng muốn lồi mắt nhìn một màn hình thủy tinh trong vô số màn hình xuất hiện trước mắt họ.

Màn hình đó đúng là cảnh tượng Vương Bảo Nhạc hôn mê sau khi cứu Đỗ Mẫn trong rừng mưa Trì Vân.

"Nhóc béo này tên gì thế?"

"Tuy là cảnh mơ trong mê trận nhưng lại không khác gì sự thật. Biểu hiện của hắn ở trong đó chính là tâm tính thật sự của hắn!"

"Dũng cảm hy sinh vì bạn học như thế, đứa nhỏ này đúng là mầm non tốt trăm năm khó gặp! Là học sinh vĩ đại mà đạo viện Phiêu Miễu chúng ta khao khát có được nhất!!"

Hồi lâu sau các lão sư đều liên tục kinh hô, lúc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đều lộ ra vẻ tán thưởng, lại có một vài lão sư tâm động, đang nghĩ xem có nên trực tiếp dụ dỗ lôi kéo Vương Bảo Nhạc gia nhập hệ của mình hay không.

Ngay cả vị lão y sư chưởng viện của đạo viện Phiêu Miễu cũng phải há hốc mồm, trong lòng ông có phần chần chừ, cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó.

"Chẳng lẽ ta thật sự nhìn nhầm hay sao?"

Trầm ngâm một lúc, ông lại rút phần hồ sơ của Vương Bảo Nhạc trong số hồ sơ học sinh ra xem.

Siguiente capítulo