"Em biết đàn bài này à?" Mọi người xung quanh đều cực kỳ ngạc nhiên, ngay cả Vân Dịch cũng trợn to hai mắt, Trần Ngọc Băng khiếp sợ hỏi một tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự sửng sốt và bối rối.
Vân Tiên có thể đàn dương cầm! Em gái của Vân Dịch có thể đánh đàn dương cầm!
Lúc này, dáng vẻ kinh ngạc và xấu hổ của Trần Ngọc Băng quả thật rất khó tả.
Uổng công vừa mới đây cô ta còn khoe khoang trước mặt Vân Tiên, hóa ra người ta vẫn luôn nhìn cô ta làm trò hề.
Vậy mà Vân Tiên lại không nói! Không ngờ cô không chịu nói với mình là biết đánh đàn, chẳng lẽ muốn làm mình mất mặt sao?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Ngọc Băng dần dần trầm xuống.
"Phải đó Tiểu Tiên, em biết đàn dương cầm sao?" So với Trần Ngọc Băng đang khiếp sợ, Vân Dịch lại bình thản hơn nhiều nhưng trong sự bình thản đó vẫn phảng phất sự kinh ngạc và chấn động.
"Anh à, khi còn ở trấn Tân Giang, Tiểu Yến đã dạy em chơi đàn!" Vân Tiên cười đáp.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com