webnovel

Chương 87: Sát không thành Thần, Xà không là Tích

Editor: Nguyetmai

Xà Tích am hiểu ẩn nấp, giỏi về che giấu thân phận của mình, trà trộn vào khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không bị ai phát hiện.

Cho nên khi Vân Tiên vừa bước vào khách sạn Kim Thiểm Thiểm đã tìm kiếm bốn phía xung quanh, quả nhiên tìm được hình bóng của Xà Tích.

Bấy giờ Xà Tích đang trò chuyện với người đàn ông ngồi đối diện, vừa cảm giác có người tới gần, cô lập tức dừng câu chuyện lại và nhìn về phía Vân Tiên.

Thấy Vân Tiên nhét hai tay trong túi quần, chậm rãi tiến lại gần, cô không khỏi nhíu mày.

Nữ sinh này là ai?

Tướng mạo của Vân Tiên hiện giờ không có điểm nào giống kiếp trước, ngay cả chiều cao và dáng người cũng khác biệt rất lớn.

Kiếp trước cô cao, gầy, quyến rũ, bây giờ lại nhỏ nhắn và dễ thương.

Chẳng trách Xà Tích không nhận ra cô, hơn nữa còn trở nên cảnh giác khi Vân Tiên tiến lại gần.

"Sao vậy?" Người đàn ông trung niên kia vẫn không cảm nhận được việc Vân Tiên đang bước tới, ông ta chỉ cảm thấy rất kỳ lạ về việc Xà Tích đột nhiên ngừng nói chuyện.

Người đàn ông trung niên vừa hỏi xong, Vân Tiên cũng đã tới trước mặt hai người này.

Ông ta không khỏi sửng sốt, sau đó quay sang nhìn kỹ Vân Tiên. Lúc này ông ta nghĩ rằng cô là trẻ con ở đâu tới quấy phá, lập tức phất tay đuổi đi: "Cháu gái, nếu muốn chơi thì qua bên kia chơi đi, chú và chị đây đang có chuyện quan trọng cần bàn bạc."

Nói xong, người đàn ông trung niên chỉ tay về phía cánh cửa, rõ ràng ông ta đang đinh ninh rằng Vân Tiên đi nhầm chỗ.

Vân Tiên không để ý đến mấy lời của người đàn ông trung niên, cô nhìn Xà Tích bằng đôi mắt trong veo, khẽ mím môi lại. Sau đó, cô dùng ám hiệu bằng tiếng Đức mà kiếp trước khi còn làm Sát Thần chỉ có cô và Xà Tích biết để nói chuyện: "Sát không thành Thần, Xà không là Tích!"

Làm nghề sát thủ đặc công như các cô phải tinh thông các ngôn ngữ khác nhau. Từ ngôn ngữ của những quốc gia lớn tới những nước nhỏ lạc hậu, các cô đều từng tiếp xúc.

Ám hiệu này là thứ trước đây cô và Xà Tích cùng nhau đặt ra, đồng thời khi nói phải dùng bằng tiếng Đức, nếu không cũng vô dụng.

"Xì xà xì xồ cái gì? Cháu gái, cháu đang nói đùa gì thế?" Người đàn ông trung niên vốn không hiểu tiếng Đức, nên đương nhiên không biết Vân Tiên đang làm gì.

Ông ta vừa định đuổi Vân Tiên đi thì lại thấy Xà Tích đột ngột đứng lên. Bởi vì quá kinh ngạc nên góc áo cô ấy không cẩn thận phất qua chén trà trên bàn, cũng may Xà Tích thân thủ nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã đón được chén trà.

"Cô..." Xà Tích khẽ mấp máy môi.

Vân Tiên chợt đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu "suỵt" một cái.

Ngay cả động tác này cũng giống Sát Thần như đúc!

Xà Tích cố gắng đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng mình.

Thật ra lúc đó trong mắt đám người Xà Tích, Vân Tiên đã mất tích.

Bởi vì bọn họ chỉ phát hiện chiếc xe LaFerrari yêu thích của Vân Tiên ở đó, còn người lại không thấy đâu.

Chiếc xe này vốn là vật bất ly thân của Vân Tiên, kể cả khi đang làm nhiệm vụ, cô ấy cũng sẽ lái nó đi khắp nơi.

Xe còn người còn!

Nhưng bây giờ xe còn mà người lại biến mất không có chút tin tức, như vậy chứng tỏ...

Chỉ có điều không lâu sau, Vân Tiên lại chủ động liên lạc với cô. Lúc đó Xà Tích đã vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm vì Vân Tiên không xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên rồi, Sát Thần là ai chứ? Là đặc công đứng đầu thế giới! Sao có thể xảy ra chuyện được?

Nhưng đến tận vừa nãy, khi Vân Tiên nói ra ám hiệu và làm động tác kia thì nghi ngờ trong lòng cô mới có lời giải đáp.

"Chuyện của anh mấy ngày nữa tôi sẽ xử lý, giờ anh đi trước đi!" Xà Tích vừa nhìn chằm chằm Vân Tiên vừa nói với người đàn ông trung niên.

Ông ta không khỏi sửng sốt, hai mắt trợn tròn.

Tình huống gì đây?

Một nữ sinh không biết từ đâu xuất hiện, nói ra vài lời nhảm nhí, không hiểu có ý nghĩa gì lại có thể khiến Xà Tích thay đổi thái độ, bảo ông ta rời đi?

Nhưng người đàn ông đó không dám chọc giận Xà Tích, ông ta không thể làm gì khác ngoài việc xoay người, rời đi trước.

"Đây không phải chỗ nói chuyện, đi theo tôi!" Vân Tiên nói với Xà Tích, sau đó quay người đi đến quầy lễ tân đặt một phòng VIP.

Siguiente capítulo