Thế nhưng, gã chỉ vừa thở phào, dây tử đằng bay rợp trời đã lập tức quấn đến, cùng lúc ấy trên những đoạn tử đằng kia còn mọc ra vô số cái miệng nhỏ đầy răng sắc nhọn, liên tục cắn gã.
"A a a!" Tiếng thét chói tai thảm thiết chọc thủng trời xanh, khiến rất nhiều chim chóc trong rừng rậm giật mình bay lên trời.
Một lát sau, Tề Nguyên Chí bị Tử Minh U La bó kín hệt như cái kén rơi trên mặt đất. Trên người gã đầy vết cắn lồi lõm, khắp người đều là vết thương nhầy nhụa máu. Đặc biệt, khuôn mặt gã càng khủng khiếp và thê thảm không nói nên lời, nào còn dáng vẻ phong lưu, phóng khoáng ban đầu nữa.
Thậm chí, lúc này những thuộc hạ kia của gã cũng đã sớm bị Chưa Biết thẳng tay đánh nát đầu, gã nào gã nấy đều chết vô cùng thảm khốc, không được toàn thây.
Tề Nguyên Chí nhìn khuôn mặt thiếu niên thanh tú trước mặt mình, trong mắt gã tràn ngập sợ hãi. Gã lắp ba lắp bắp đe dọa: "Ngươi… ngươi đừng giết ta, giết ta rồi, các ngươi cũng không chạy thoát đâu!"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com