Cô dường như nhớ tới một năm trước, khi đi vào gian phòng trống trải kia rồi nghe thấy một giọng nói non nớt gọi cô là mẹ. Nó nói, con chờ mẹ rất lâu mà giờ mẹ mới đến. Nó nói, mẹ, con sợ bóng tối, con sợ cô đơn, cho nên mẹ đừng bỏ con lại một mình. Nó nói, mẹ, Đản Đản muốn ăn thức ăn mẹ nấu mỗi ngày, Đản Đản yêu mẹ nhất đấy.
Nhưng hôm nay, nó đã quay về với chiếc vỏ trứng kia lần nữa, chìm vào nỗi cô đơn và đêm nối mấy đời mấy kiếp nối tiếp nhau, nó không thể gọi cô, không thể thủ thỉ với cô được nữa.
Đản Đản nhát gan như vậy, thích náo nhiệt như vậy mà giờ đây buộc phải ở trong bóng tối lặng yên này, không biết nó sẽ tuyệt vọng thế nào, ấm ức và đau khổ ra sao nữa.
"Hu hu... Đản Đản... Đản Đản!"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com