Hơn nữa, những lời bà ấy vừa nói trước mặt mọi người, thay vì nói là suy nghĩ cho bản thân mình thì lại cứ như đang che đậy điều gì đó, khiến người ta cảm thấy giấu đầu hở đuôi.
Nam Cung Hâm bị bịt chặt miệng, quần áo quấn tạm bợ trên người và vẫn hôn mê như cũ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ và tiếng thở nặng nề, nhắc nhở mọi người rằng lão ta vừa nói gì, làm gì.
Một hàng người đi về phía sảnh lớn tổ chức bữa tiệc.
Trên đường đi, Nam Cung Dục ôm chặt Hột Khê, không chịu rời một bước, coi cô giống như một báu vật đánh mất mới tìm lại được, chỉ cần hơi lỏng tay là sẽ rơi mất ngay. Dù người bên cạnh nói gì làm gì cũng bị hắn phớt lờ một cách triệt để.
Sau khi vào tới sảnh lớn, đột nhiên Nam Cung Dục bế Hề Nguyệt đi đến trước mặt Nam Cung lão phu nhân đang ngồi ở chủ vị, hắn cất giọng điềm tĩnh rõ ràng, mạnh mẽ quyết liệt: "Bà, Hề Nguyệt đã trở lại, xin bà chủ trì tiệc đính hôn cho bọn cháu."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com