Người đàn ông này lại gọi Khê Nhi là cô nhóc, còn nói muốn dẫn nàng đi nữa chứ!
Đúng lúc này ánh mắt của Huy Nguyệt tôn giả dừng trên người Nam Cung Dục, khẽ mỉm cười: "Nhưng mà, sau khi thấy hắn, ta cũng biết ngươi sẽ không theo ta đi, cũng không cần ta đưa ngươi đến đại lục Xiêm La."
Nam Cung Dục cười lạnh: "Vậy còn phải xem ông có bản lĩnh đưa nàng ấy đi hay không đã!"
Huy Nguyệt tôn giả nghe vậy không những không giận, mà ngược lại còn bật cười ha hả. Sau khi cười to một lúc, hắn trở nên nghiêm túc, đáy mắt ánh lên vẻ phức tạp: "Hình như ta cảm nhận được thần hồn rất mạnh trên người ngươi, có điều..."
Hột Khê và Nam Cung Dục nhìn nhau, đều thấy được sự hoài nghi trong mắt đối phương.
Hột Khê vội vàng hỏi: "Có điều thế nào?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com