Vẻ mặt Bạch Hổ cứng đờ, thu lại vẻ mặt trêu đùa ban nãy, cõi lòng bỗng trở nên nặng nề, trong phút chốc chẳng biết nên nói gì.
Mà Trần Quảng ở bên cạnh lại thương xót lau nước mắt, đi đến chỗ họ: "Thế tử, giờ đây tướng quân đã không còn nữa, Chấn Uy Quân của bọn thuộc hạ như rắn mất đầu, kính xin thế tử hãy nhận lấy một trăm nghìn binh tướng chúng thuộc hạ, trở thành thống soái mới của chúng thuộc hạ."
Âu Dương Hạo Hiên tùy ý dùng một cái băng gạc quấn lấy cánh tay cụt, sau mới ngẩng đầu nhìn Trần Quảng, thản nhiên nói: "Thống soái Chấn Uy Quân không phải là cháu, trên người cháu cũng không có binh phù có thể điều động Chấn Uy Quân."
"Gì cơ? Binh phù bị mất rồi sao?" Trần Quảng kêu lên kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức lắc đầu nói: "Không! Thế tử là giọt máu duy nhất của Âu Dương tướng quân, cho dù mất binh phù thì thế tử cũng là chủ nhân duy nhất mà chúng thuộc hạ thừa nhận. Mong thế tử đừng lo lắng."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com