"Âu Dương tướng quân, ông thế nào rồi?"
Trên mặt Âu Dương Chí Hùng lộ vẻ mờ mịt, hai mắt vô hồn đờ đẫn, song chỉ sau một cái chớp mắt, thân thể của ông bất ngờ co giật liên hồi, sau đó tóm lấy cổ tay của Hột Khê thều thào nói, "Hạo Hiên… Hạo Hiên… Con trai của tôi…"
Xương cốt của Hột Khê bị bàn tay nhuốm đầy máu của ông ấy nắm đến kêu lên từng tiếng răng rắc, nhưng trên mặt cô lại hoàn toàn không biểu hiện ra vẻ đau đớn, sắc mặt cô vừa bình tĩnh vừa kiên định: "Âu Dương tướng quân cứ yên tâm, tôi đã gặp được Âu Dương Hạo Hiên, chính lệnh công tử nhờ tôi đến đây để cứu hai người."
"Hạo Hiên… không sao chứ?" Âu Dương Chí Hùng vẫn còn chưa tin, hỏi bằng giọng nghẹn ngào, "Phụng Vân Cảnh… sẽ bỏ qua cho nó sao?"
Hột Khê gật đầu nói: "Âu Dương Hạo Hiên chỉ bị thương nhẹ thôi, tôi sẽ chữa khỏi cho lệnh công tử."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com