Hột Khê yên lặng lắng nghe Cốc Lưu Phong trút hết lòng hận thù, phẫn nộ trong suốt nhiều năm qua.
Cô không hề an ủi, cũng không tỏ vẻ đồng tình hay thương tiếc, bởi vì cô biết, Cốc Lưu Phong không cần những thứ này.
Mãi đến khi Cốc Lưu Phong nói hết, Hột Khê mới nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn đối phó với nhà họ Mộ Dung thế nào, tính luôn phần của ta nữa. Ta giúp ngươi!"
Cốc Lưu Phong đột ngột ngẩng phắt đầu nhìn cô, nói: "Hề Nguyệt, tại sao… rõ ràng món nợ ân tình mà cậu nợ ta đã trả hết rồi, bây giờ ta nợ cậu nhiều hơn, tại sao cậu lại… muốn giúp ta?"
"Không biết nữa." Hột Khê nở nụ cười điềm nhiên như mây gió, vầng hào quang nhàn nhạt trong đôi mắt khẽ lưu chuyển, "Có thể là vì thấy lũ súc sinh nhà họ Mộ Dung không thuận mắt, hay có thể là vì ta nhàn rỗi không có việc gì làm, mà cũng có thể là vì… ngươi là người đầu tiên nói ta là bạn của ngươi."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com