Nam Cung Dục xách cổ áo hắn lên, hệt như xách một chú gà con đem trở về, quăng đến trước mặt Hột Khê, sau đó mới áp sát vào người cô dịu dàng khẽ nói: "Khen thưởng ta đi nào!"
Hột Khê quả thật hết lời để nói, thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn, dáng vẻ giống như muốn nói hãy mau tới hôn tôi một cái đi vậy, cô liền ghét bỏ xoay đầu né tránh ngay tắp lự.
Nam Cung Dục thấy thế cũng không hề buồn rầu gì, giữ chặt lấy vai cô, in lên khóe môi cô một nụ hôn thật dịu dàng, sau đó chất giọng trầm thấp mới cất lên bên vành tai mỏng của cô, bắt đầu nỉ non: "Vương phi không chịu chủ động khen thưởng ta, thì ta chỉ còn cách tự mình đến lấy thôi. Bỏ công bỏ sức nhiều không đếm xuể rồi, không thể để lỗ vốn được!"
"Khốn nạn!" Hột Khê hung dữ trừng hắn một cái, quay đầu đi không thèm ngó ngàng đến hắn nữa, nhưng hai gò má cô lại đã đỏ lựng tự khi nào.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com