Hạ Kỳ bước ra từ phòng sách, bỗng nhớ tới hôm nay lúc ăn cơm Tiểu Miêu Miêu chưa ăn được bao nhiêu, cậu liền xoay gót đi về phía phòng bếp. Khi cậu đang vui vẻ bưng một đĩa bánh ngọt mà Tiểu Miêu Miêu thích ăn quay về phòng ngủ thì thấy chiếc giường đã trống không.
"Miêu Miêu."
Hạ Kỳ gọi một tiếng, không ai đáp lại cậu. Đặt bánh ngọt trên tay xuống, Hạ Kỳ tìm kiếm khắp cả phòng tắm và phòng thay đồ cũng không thấy.
"Miêu Miêu, em ở đâu vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Kỳ hơi chau lại. Cậu đi ra ngoài, vừa ra tới cửa phòng ngủ, đã gặp quản gia Hạ.
"Quản gia Hạ, ông có trông thấy Tiểu Miêu Miêu không?"
"Tôi tới đây cũng là vì chuyện của Tiểu Miêu Miêu."
...
Quản gia Hạ dẫn Hạ Kỳ đi tới trước cửa phòng sách của ông Hạ.
"Ông lừa Miêu Miêu, ông là người xấu, cháu không nói chuyện với ông nữa đâu."
Giọng nói hờn dỗi của Tiểu Miêu Miêu truyền ra qua khe cửa.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com