Hứa Lưu Ly lùi lại mấy bước, ánh mắt kinh ngạc thất vọng nhìn Ôn Tư Niên, từng chữ từng chữ lại như lấy máu, "Tư Niên, anh đang nghi ngờ em ư?"
Ôn Tư Niên cau mày nói: "Sao anh có thể không tin em cơ chứ, nhưng mà lời nói của Ninh Hề Nhi..."
Hứa Lưu Ly chua xót cười hai cái, "Anh thà tin tưởng cô ta cũng không chịu tin em, em... không còn gì để nói."
Vẻ mặt Ôn Tư Niên hiện lên sự đấu tranh.
Ninh Hề Nhi đứng nhìn thực sự muốn cho Hứa Lưu Ly một like, hay cho câu không còn gì để nói! Cái dáng vẻ mình trong sạch, chịu uất ức thà chết chứ không chịu giải thích kia còn có tác dụng hơn so với khàn cả giọng đi giải thích.
Quả nhiên Ôn Tư Niên lựa chọn tin tưởng cô ta, nhìn Ninh Hề Nhi cười lạnh mấy tiếng: "Cô vì gây xích mích chia rẽ chúng tôi thật sự là đã hao tâm tốn sức đấy! Ha ha!"
Ninh Hề Nhi: ... Ha ha em gái anh ấy! Tôi cười vào mặt anh! Ha ha cả nhà anh!
Cô nhún vai, "Đúng đúng đúng, tôi là một đứa xấu xa đấy, thì sao?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com