Hoắc Vi Vũ nhìn Thẩm Mặc Thần với vẻ biết ơn. Hôm nay là một ngày đáng để vui mừng, không nên vì một vài người mà khó chịu.
Ông cụ Cố nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ: "Ăn cơm trước, cơm kiểu gì chẳng phải ăn."
Đoàn người lần lượt lên xe.
Hoắc Vi Vũ dựa vào cánh tay Cố Hạo Đình, rũ mắt, cài lại cúc áo cho hắn trong vô thức.
Cố Hạo Đình cũng lặng lẽ cầm lấy tay cô.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Em không cần để ý đến tội danh chưa biết có hay không mà Thái Nhã đổ cho em." Cố Hạo Đình khẽ nói.
"Nếu bà ấy là mẹ anh, có lẽ anh sẽ nghe lời bà ấy một phần nào đó. Mà kể cả không nghe thì quan hệ mâu thuẫn gay gắt thế này cũng sẽ khiến em cảm thấy bực bội. Nhưng bà ấy không phải là mẹ của anh, đúng không?" Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nói.
"Anh không phải con trai Thái Nhã, nhưng Tiểu Tuyết đúng là con gái bà ấy, hiện giờ bà ấy hẳn là người lo lắng nhất." Cố Hạo Đình nói có phần thương hại, buông lỏng tay Hoắc Vi Vũ ra.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com