Cố Hạo Đình đỗ xe bên cạnh.
"Anh đi lấy nhẫn kim cương, chờ anh nhé." Hắn dịu dàng nói, hôn lên trán cô một cái rồi đẩy cửa, xuống xe.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn Hoắc Thuần bị cảnh sát giữ lấy.
Hoắc Thuần hung hăng vênh váo nói: "Các anh dựa vào đâu mà bắt tôi? Bắt sai người rồi, chứng cứ đâu?"
Cố Hạo Đình đến trước mặt cảnh sát, giọng lạnh lùng nói: "Nhẫn của tôi đâu?"
Cảnh sát cung kính đưa chiếc nhẫn kim cương cho Cố Hạo Đình, báo cáo: "Phát hiện ra thứ này trong túi áo nghi phạm, ngài xem có phải đồ của ngài không?"
Hoắc Thuần nhìn thấy Cố Hạo Đình, mắt trợn lên, đầy sợ hãi, "Sao lại là anh? Là anh hãm hại tôi, tôi không hề lấy chiếc nhẫn này."
Cố Hạo Đình bình thản đeo nhẫn lên tay.
"Không phải Hoắc Kha Dương và Hoắc Vi Vũ không báo thù mà là chưa đến lúc, cô nên biết mình phạm phải tội gì." Cố Hạo Đình nói một câu với hàm ý sâu xa rồi quay người đi.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com