Chuông điện thoại đổ chuông đến tiếng thứ năm, bên phía Cố Hạo Đình mới nghe máy. Hắn bận tối tăm mặt mũi, lát nữa còn phải đến thủ đô.
"Chuyện gì vậy?" Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi, sắp xếp lại tư liệu trên tay, dùng bút khoanh trọng tâm và phương hướng kế hoạch.
"Tôi cảm thấy có một số việc nên cho anh biết. Chiều hôm nay Hoắc Vi Vũ bị nhiễm virus, chuyên viên nghiên cứu ở trung tâm nói cô ấy chỉ sống được không quá hai ngày, tốt nhất anh nên chuẩn bị sẵn tâm lý." Tô Bồi Ân nói bằng giọng nghiêm trọng, không hề có ý đùa giỡn.
Tim Cố Hạo Đình như thắt lại, trong mắt ánh lên vẻ thảng thốt. Sáng nay hắn vừa đưa Hoắc Vi Vũ về nhà. Lúc hắn rời đi, cô vẫn rất ổn mà. Sao mới một lúc không gặp, cô đã gặp nguy hiểm đến nỗi chỉ còn sống không quá hai ngày?
"Cậu đang nói đùa gì vậy? Hoắc Vi Vũ không thể xảy ra chuyện được." Cố Hạo Đình không tin.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com