Chẳng biết qua bao lâu, Hoắc Vi Vũ mở bừng mắt ra. Sau cơn say rượu, đầu nhức như búa bổ. Cô đỡ trán ngồi dậy, nhìn quanh, thấy chăn đệm đều mang màu xanh lục sẫm và thấm đượm mùi nam tính.
Cô nhớ chăn đệm của mình đâu phải là màu này nhỉ?
Hoắc Vi Vũ nhìn quanh. Căn phòng này rất rộng, sạch sẽ và gọn gàng. Đối diện với giường không phải là tivi mà là một giá sách có rất nhiều sách.
Cô đang ở đâu đây?
Lại nhìn quần áo của mình. Ồ. Là một chiếc váy hoa màu lam.
Hoắc Vi Vũ có dự cảm không lành. Cô sốt ruột rời giường, ai ngờ lại lăn thẳng xuống đất.
Chân cô như nhũn cả ra. Nơi ấy cũng là lạ như thể sau trận mây mưa. Xong đời, chẳng lẽ lại làm chuyện ấy nhiều quá rồi? Cô mà say là làm loạn đến mức chẳng nhận ra cha mẹ mình là ai nữa.
Cửa được mở ra. Hoắc Vi Vũ trốn ra sau giường với vẻ đề phòng.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com