Lâm Thừa Ân vừa bước vào phòng đã bị Lôn Côn ghì chặt trong lòng. Cậu không thích bị đàn ông ôm, cảm giác thật buồn nôn. Thế nên, cậu vùng ra, nhìn hắn với vẻ cảnh giác: "Nói chuyện cho tử tế."
Lôn Côn hất cằm, nhìn cậu từ trên cao. Hắn có vẻ ngoài vô cùng bắt mắt, nếu chỉ xét gương mặt thì đẹp không thua gì Lâm Thừa Ân. Chỉ có điều, vẻ đẹp của hắn có phần kiêu ngạo, hoang dại hơn cậu. Rõ ràng có gương mặt đẹp là thế nhưng hắn lại cố tình để râu, điên cuồng rèn luyện nên thân thể cường tráng với màu da nâu sậm trông vừa mạnh mẽ nam tính vừa quyến rũ vô cùng.
"Em cũng biết nói chuyện cho tử tế cơ đấy. Em hôn cô ta làm gì? Thích người ta hả?" Lôn Côn chất vấn với giọng quái gở.
"Tôi thích ai, ghét ai là quyền tự do của tôi." Lâm Thừa Ân đáp trả ngay tức thì.
"Ả đàn bà nào em thích đều không được phép sống trên đời này." Lôn Côn đanh giọng.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com