Hai người quyền qua cước lại, không ai chịu kém ai.
"Đừng đánh nữa!" Hoắc Vi Vũ hô lên.
Ánh mắt sắc bén của Cố Hạo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Sát khí lóe lên trong mắt Tô Bồi Ân, y chớp lấy cơ hội, ghì chặt cổ Cố Hạo Đình. Cố Hạo Đình ghìm lại. Cả hai đều không động đậy được nữa. Bọn họ mặt đối mặt, tia lửa xẹt khắp nơi, dường như có thể nổ tung trong nháy mắt.
Hoắc Vi Vũ dấn bước lao đến bên cạnh Tô Bồi Ân, nói với Cố Hạo Đình: "Giám đốc Tô không phải là người của Tổng thống, anh ấy là một người bạn của Duật Nghị. Tư lệnh là người làm chuyện lớn của quốc gia, chúng tôi chỉ là người làm ăn kiếm sống trong khe hẹp của xã hội, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, anh cần gì phải làm khó dễ chúng tôi như vậy?"
Cố Hạo Đình càng ghìm chặt Tô Bồi Ân, hai hàm răng nghiến lại.
Tiếng gọi "Tư lệnh" và cách xưng hô "chúng tôi" cùng với câu "nước sông không phạm nước giếng", cô đã tỏ rõ lập trường của mình.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com