Trên xe.
Cố Hạo Đình áp tay lên trán Hoắc Vi Vũ. Trán cô nóng như lửa đốt còn bờ môi thì run lên bần bật.
Cố Hạo Đình đau lòng, lại càng sợ cô ngã bệnh mà bướng bỉnh cứng đầu không chịu uống thuốc.
Hắn gọi điện thoại cho Nhan Diệc Hàm: "Đến sơn trang Ly Uy chờ sẵn đi, chuẩn bị thuốc men luôn. Hoắc Vi Vũ phát sốt, chắc là vì quá sợ hãi lại gặp mưa nên mới cảm lạnh."
"Được rồi, tôi đi ngay đây. Chắc là trên xe cậu có cồn khử trùng đấy, nếu cô ấy co giật thì lấy ra, dùng khăn giấy thấm cồn rồi lau người, trán và lòng bàn tay cho cô ấy nhé." Nhan Diệc Hàm nhắc nhở.
"Biết rồi." Cố Hạo Đình cúp điện thoại.
Cồn khử trùng lần trước Hoắc Vi Vũ mua cho hắn vẫn còn để trong hộc để đồ.
Hắn lấy cồn ra, nhìn Trung tá Thượng đang lái xe rồi ra lệnh: "Cấm được quay đầu, cấm nhìn lén, anh mà nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì mù luôn đi."
Trung tá Thượng: "…" Anh ta có định nhìn lén đâu, mà anh ta nào dám nhìn lén vợ của Tư lệnh cơ chứ!
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com