"Hắn vốn không phải là người mà em có thể mơ đến, chúng em không hợp nhau." Nói đến nửa câu sau, Hoắc Vi Vũ thấy lòng mình thắt lại. Cô rũ mắt xuống, để cho hàng lông mi dài che khuất đi hết thảy những cảm xúc thực sự đang quay cuồng trong lòng.
Từ bỏ thì phải dứt khoát, dù có đau lòng thì cũng phải tự gánh chịu một mình thôi. Ngày tháng qua đi, đương nhiên nỗi đau ấy cũng sẽ có ngày tê dại.
"Tiểu Ngũ." Giang Nam Phong nóng nảy gọi một tiếng.
Thẩm Mặc Thần quăng một ánh mắt sắc bén sang Giang Nam Phong, ngắt lời: "Nam Phong, em đi mua bữa sáng đi, có lẽ Tiểu Ngũ đói rồi."
Giang Nam Phong nhìn Thẩm Mặc Thần, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi ra ngoài. Cậu vừa mở cửa thì lại gặp Lâm Thừa Ân.
"Anh Tư, bác sĩ bảo anh nằm trên giường cơ mà, anh chạy ra đây làm gì?" Giang Nam Phong lo lắng hỏi.
Lâm Thừa Ân vỗ vai Giang Nam Phong: "Anh biết mà."
Giang Nam Phong nhìn Thẩm Mặc Thần, trưng cầu ý kiến của anh.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com