webnovel

Chương 58: Động tay động chân cái gì? Chơi game đã!

Editor: Nguyetmai

Bị gõ đầu ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, Nạp Lan Kiệt muốn chết quách đi cho xong: "… Mình đã trêu chọc phải ai cơ chứ?"

"Lẽ nào cấp hai thì không đánh được Andariel sao?" Gã gào thét trong lòng. "Không được, mình phải đi luyện cấp! Chuyện thế này sao có thể để kẻ khác vượt mặt được!"

Ba giờ sau…

Tu sĩ mặc áo choàng đen nghi ngờ tới cực độ: "Tại sao lâu vậy rồi mà chẳng có động tĩnh gì vậy?"

Lúc này, Nạp Lan Kiệt đã đánh gần tới Dark Wood. Trong màn hình, một đàn dã thú vô cùng bự con điên cuồng đuổi theo sau gã.

Hình thể của những con dã thú này cực kỳ cực kỳ to lớn, nhưng chúng di chuyển lại nhanh như gió thổi. Đặc biệt là con thú cực lớn ở chính giữa với bộ lông màu xám trắng, nó nhanh hơn so với những con khác nhiều.

Không ổn rồi, hết thể lực. Nạp Lan Kiệt cả kinh trong lòng. Gã phát hiện thể lực của mình đã gần chạm đáy. Cảm giác mệt mỏi dâng lên, gã không chạy nổi nữa.

Thích khách da giòn máu mỏng, hơn nữa còn là chức nghiệp cận chiến. Việc phải đối mặt với loại quái vật tốc độ cực cao, sức tấn công cực mạnh thế này quả thực là ác mộng.

Nạp Lan Kiệt lập tức bị đàn dã thú vây lại.

Ngay sau đó, màn hình của gã tối sầm.

"Bạn tạch rồi." Không hề ngoài dự đoán, trên màn hình hiện ra một hàng chữ đỏ tươi màu máu.

"Thế là chết mất rồi à?"

Nạp Lan Kiệt ngơ ngác nhìn màn hình, cảm thấy cực kỳ không cam lòng.

"Giờ phải đánh sao đây?"

"Con quái vật đó là để người đánh à?" Trong đầu gã không ngừng hiện lên suy nghĩ này.

Đúng lúc ấy, gã cảm nhận được ngọc phù truyền tin bên mình hơi rung lên.

"Ơ?" Túm lấy ngọc phù bên hông, Nạp Lan Kiệt vỗ đùi. "Suýt nữa thì quên mất vụ này."

Gã lập tức truyền một tin qua: "Lập tức mang người tới đây."

Tu sĩ mặc áo choàng đen trông thấy lời nhắn thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Y lên tiếng: "Có tin báo. Chúng ta qua đó ngay lập tức."

Vài phút sau, Phương Khải trông thấy một tu sĩ mang lại cảm giác cực kỳ u ám kéo theo hai người nữa hung hăng xông vào tiệm.

Vừa tìm thấy Nạp Lan Kiệt, tu sĩ áo đen liền trầm giọng hỏi: "Cần động thủ sao? Giết ai?"

"Có ai muốn gây chuyện à?" Phương Khải đứng dậy từ trên ghế.

"Giết ai?" Nạp Lan Kiệt ngẩn ra. "Qua đây giúp tôi giết Treehead Woodfist!"

"Ông chủ, kích hoạt tiếp ba tài khoản Diablo nữa!"

"Hả?" Ba người trợn tròn mắt, thộn mặt ra ra nhìn Nạp Lan Kiệt "Ớ…?"

"Đối thoại kiểu khỉ gì thế này?" Sau lưng Nạp Lan Kiệt, vẻ mặt của mọi người đều hệt như thấy quỷ.

Phương Khải nghe thì có vẻ không phải người ta tới gây chuyện. Mặt hắn dài ra, mắng thầm trong lòng: "Bị hành cho ngu người rồi à? Đánh mỗi con quái thôi mà, có cần hung hăng hùng hổ thế không?"

Bên ngoài cửa hàng, An Hổ Uy đem theo một đội tinh binh nhỏ. Đi cùng là một tu sĩ béo tròn mặc pháp bào xanh nhạt, và một tu sĩ trung niên mặc trường bào đen.

"Lão An này." Bộ Lôi, người mặc trường bào đen mở miệng: "Trò Diablo ông nói, thật sự thú vị đến vậy ư? Ngay cả Nạp… vị ấy cũng đang chơi?"

"Đương nhiên rồi." An Hổ Uy cười ha hả đáp: "Hôm qua lão phu chơi sáu tiếng, đã lên tới cấp bốn rồi. Còn đánh ra hai món trang bị màu vàng nữa."

An Thành đi phía sau, trông hoàn toàn cạn lời.

Âu Dương Thừa thấp giọng nói: "An bá bá, chúng cháu đều có vài món vàng sẫm rồi…"

"Câm miệng!" Vị tu sĩ béo tròn trừng mắt lườm cậu: "Nghe An bá bá nói! Cái thằng ranh con mày thì biết cái gì?"

Âu Dương Thừa: "…"

An Hổ Uy trông thấy cửa hàng trước mặt thì cười hì hì: "Mời hai vị."

Đoạn ông ta vỗ ngực nói: "Quân tinh nhuệ của lão phu đều là người tài cấp bốn cả, trên người có ít nhất một trang bị vàng. Lát nữa sẽ kéo các vị."

Hai người kia ngượng ngùng đáp: "Nào dám làm phiền An huynh chứ."

"Nên thế mà, nên thế mà!"

"…"

Khương Tiểu Nguyệt tròn mắt nhìn người chơi không ngừng ra vào quán net. Khách quen thì khỏi cần bàn, ví dụ như đám Tống Thanh Phong chẳng hạn. Sáng sớm ra đã tới quán, ai nấy đều tự giác giao tiền sáu tiếng kèm một chai Sprite. Còn về khách mới thì…

Cô bé chớp cặp mắt to tròn: "Đây không phải thành chủ sao?"

Hôm nay ông ta không những tới từ sáng sớm mà còn đưa thêm hai người nữa kìa.

"Ông chủ! Kích hoạt thêm hai tài khoản Diablo nhé." An Hổ Uy hô lên. "Thêm… mỗi người một chai Sprite nữa."

"Sprite?" Âu Dương Chấn và Bộ Lôi nhìn chai bằng lưu ly do cô bé trông quầy đưa lên. Hai người nhìn An Hổ Uy một cách kỳ lạ: "An huynh, sao đồ uống của tiệm này lại mắc quá vậy?"

An Hổ Uy cười ha hả: "Đồ uống trong tiệm này thực sự rất ngon! Hai người nếm thử xem. Bảo đảm tuyệt gấp mấy lần rượu của Thanh Phong Minh Nguyệt Các!"

"Ngon vậy cơ à?" Sau khi nhấp thử một ngụm, hai người lập tức cảm nhận được sự sảng khoái lan từ yết hầu ra khắp tay chân.

Cả hai cùng rùng mình một cái.

"Thứ đồ uống này…" Hai tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ có thể nhận ra sự khiếp sợ trong đôi mắt đối phương.

"Rốt cuộc nó có mùi vị ra sao nhỉ…?" Khương Tiểu Nguyệt nhìn mà tò mò không thôi. Cô bé chép chép cái miệng nhỏ nhắn: "Sao ai uống vào cũng có biểu cảm như vậy hết? Lẽ nào ngon vậy thật sao?"

"Ha ha ha! Tôi nói đúng chứ?" An Hổ Uy dùng sức vỗ vai hai người kia. "Làm một hơi trước khi chiến đấu là phấn chấn hơn hẳn."

"Đúng là thứ tốt!" Âu Dương Chấn vui vẻ đáp. "Có còn nữa không, tôi mua mấy rương đem về."

"Tôi cũng mua vài rương!" Bộ Xa hô. "Ông chủ, chỗ cậu còn bao nhiêu Sprite? Cho tôi vài rương đi!"

"…" Không ngờ mấy người này mới thử một ngụm đã có ý đồ vác mấy rương Sprite về rồi. Khương Tiểu Nguyệt học theo giọng điệu của Phương Khải, nói với giọng xem thường: "Mỗi người một ngày chỉ được một chai."

"Quy định kiểu gì vậy?"

"Ở đây ra cái quy định rách này thế?" Cả hai đều mặc kệ. "Gọi ông chủ tiệm ra đây mau, ta sẽ tự nói chuyện!"

"…" Khương Tiểu Nguyệt bó tay. Mấy người này đâu ra vậy? Đồ uống mắc như thế, lại còn không tăng được tu vi. Vậy mà không cho mua cũng khó ở à?

An Hổ Uy sớm đoán ra hai người bạn sẽ như vậy, ông ta cười nói: "Hai vị cứ bình tĩnh, chớ nóng nảy. Tiệm này vốn có quy định như vậy, đến cả vị đại nhân kia cũng thế. Chúng ta chơi trò chơi, chơi trò chơi thôi."

"Ồ… Là như vậy à?" Hai người buồn bực một hồi. Nếu ngay cả vị kia cũng không uống nhiều, vậy thì hình như mình chẳng còn lí do gì để mua nhiều nữa rồi.

Khương Tiểu Nguyệt thì dùng cặp mắt hoài nghi tới cùng cực nhìn chằm chằm vào chai Sprite trong tay bọn họ: "Không phải ông chủ độc ác xấu bụng hạ cả độc vào đồ uống chứ?"

"Phải rồi. Mấy thằng nhóc…" Âu Dương Chấn vừa say mê uống Sprite, vừa mở trò chơi lên dưới sự chỉ dẫn của An Hổ Uy. "Sao không thấy đâu nữa rồi?"

Tại hàng máy tính trước mặt bọn họ, Phúc lão vung tay gõ lên sau đầu mấy chàng trai: "Đám tiểu tử tụi bây sao giờ mới tới hả, người ta đã đánh tới tầng thứ ba của nhà giam rồi!"

An Thành buồn bực vô cùng. Giờ cháu nói bị cha túm lại thảo luận về trò chơi cả buổi thì ông có tin không?

"Tới liền, tới liền ạ! Mở cửa truyền tống cho bọn cháu với!"

"Đậu xanh, mấy người không thèm đợi tôi luôn hả?" Lý Hạo Nhiên vội vội vàng vào lao từ ngoài cửa vào.

"Đi đi đi! Đánh xong Andariel là qua được màn một rồi!"

"Đám nhóc tụi bay khẩn trương lên!" Nạp Lan Hồng Vũ trừng mắt nhìn cả lũ: "Lão phu đợi lâu lắm rồi!"

"Hả?" Âu Dương Chấn và Bộ Xa quay sang nhìn nhau: "Mấy thằng nhóc con này chơi cùng với vị kia cơ à?"

An Hổ Uy xấu hổ sờ mũi: "Đám nhỏ hình như là chuẩn bị cùng vị đại nhân kia đi đánh Andariel…"

Ông ta thốt ra câu này xong thì ai nấy đều xấu hổ cả. Mấy người làm cha, vậy mà còn không ra hồn bằng con trai mình.

"Chúng ta phải nhanh lên thôi." An Hổ Uy có vẻ ngại ngùng. "Đến lúc đó hỏi bọn trẻ lấy ít trang bị. Nghe nói càng về sau càng khó, chưa biết chừng chúng ta có thể đuổi kịp."

Siguiente capítulo