webnovel

Chương 53: Thật xin lỗi, tôi từ chối

Editor: Nguyetmai

"Cháu… nói thật đó hả?"

Phương Khải sững sờ hồi lâu, cuối cùng mới đáp lại được.

"Đương nhiên! Sau này có bản công chúa đại nhân bảo vệ, chú sẽ an toàn hơn rất nhiều lần. Gặp phải con rắn nhỏ tối hôm qua, bản công chúa lấy một đánh mười cũng không thành vấn đề!"

Nhóc loli đắc ý nói.

"Hơn nữa bản công chúa học cầm kỳ thi họa từ nhỏ, trình độ pháp thuật cũng không tồi."

Nhóc loli kiêu ngạo nói:

"Bản công chúa làm việc ở đây không chỉ có thể bảo vệ chú, còn có thể kiêm chức dạy chú võ kỹ, pháp thuật. Nếu như quán net làm ăn không tốt, bản công chúa có thể miễn cưỡng gảy một khúc, mời chào giúp chú!"

"Nếu như chú cảm thấy bản công chúa ăn quá nhiều…"

Nhóc loli lúng túng chép miệng:

"Vậy bản công chúa sẽ cố gắng tiết chế…"

"Ý của cháu là…"

Phương Khải vỗ trán:

"Sau khi nhận cháu thành nhân viên của quán, chú không cần phải lo lắng về bất kỳ chuyện gì? Hơn nữa chỉ cần nuôi cơm hàng ngày là được?"

"Chỉ cần trả chút thù lao đã mời được một vị cao thủ giống như cháu. Nếu như có cháu trong quán, cao thủ bình thường căn bản là không dám gây sự, đây đúng là chuyện tốt khó gặp được ở bất kỳ chỗ nào, chỉ riêng điểm này đã vô cùng cảm động. Với thân phận của cháu lại không chê quán nhỏ, nhận lời mời về làm trong quán, điều này khiến người làm ông chủ như chú vô cùng xúc động…"

Phương Khải sờ cằm, suy nghĩ một chút, hỏi:

"Vậy cháu có biết giặt quần áo hay không?"

"Không biết."

Nhóc loli lắc lắc đầu.

"Biết nấu cơm không?"

"Không biết!"

"Biết quét dọn không?"

"Sao bản công chúa làm những việc đó được?"

Nhóc loli thở phì phò đáp.

"Rất xin lỗi, tôi từ chối!"

Phương Khải lắc đầu nói.

"Ha h…?"

Nhóc loli há hốc mồm:

"Tại sao á?"

Phương Khải chỉ vào tờ thông báo dán trên tường:

"Quán của tôi không giống mấy chỗ hoa hòe hoa sói khác, tuyển nhân viên chỉ cần biết dọn dẹp và thu tiền. Những kỹ năng còn lại đối với quán có cũng như không mà thôi."

Đúng lúc này, ở phía cuối con đường, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Bốn con yêu thú một sừng kéo một chiếc xe ngựa xa hoa phú quý chậm rãi đi tới trước mặt Phương Khải.

Tóc gáy nhóc loli dựng đứng hết lên, bởi vì cô bé cảm nhận được tu vi của người tới ít nhất cũng đã đạt đến…

"Cảnh giới Võ… Võ vương đỉnh cao! Mà còn có một người cao hơn nữa…"

Nhóc loli kinh ngạc thốt lên một tiếng, dùng tốc độ sấm sét trốn đến sau lưng Phương Khải.

"Ông chủ nhỏ, hôm nay chúng tôi có thể chơi tiếp rồi chứ?"

Nạp Lan Hồng Vũ đi xuống xe, lấy một túi linh tinh đưa cho Phương Khải.

"Đương nhiên là được. Hai ông đều đã biết cách chơi, tôi sẽ không tiếp đãi nhiều nữa."

Phương Khải nhận lấy linh tinh, ước chừng số lượng một chút, lạnh nhạt nói.

Chờ sau khi hai ông lão vào trong, nhóc loli mới hoang mang đi ra khỏi sau lưng Phương Khải, sợ hãi nói:

"Bọn… bọn họ…"

"Khách hàng của quán không ăn thịt người, cháu sợ cái gì chứ?"

Sau đó nhóc loli nhìn thấy lại có thêm mấy vị tu sĩ cảnh giới Nguyên Hà trở lên tới quán, tất cả đều cung kính đưa một túi linh tinh tới, sau đó mới đi vào trong.

"Ông chủ, cho một chai Sprite!"

Hôm nay Tống Thanh Phong tới khá sớm, vừa đến đã gọi một chai Sprite.

"3… 3 linh tinh?"

Nhóc loli trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh Phương Khải lấy một chai đồ uống không lớn đưa cho Tống Thanh Phong:

"Thứ này… đáng giá 3 linh tinh?"

Phải biết chỉ cần không tới Thanh Phong Minh Nguyệt Các, 3 linh tinh đủ để gọi một bàn tiệc lớn trong bất kỳ quán rượu nào trong thành Cửu Hoa. Cho dù là ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các cũng đủ để mua một bình rượu ngon nhất. Nhưng ở nơi này lại chỉ có thể mua một chai đồ uống chẳng rõ là gì?

"Đây là hắc điếm hả?"

"Bọn… bọn họ… không gây chuyện sao?"

Sau khi mở cửa kinh doanh được nửa giờ, nhóc loli chôn chân tại chỗ nhìn tới sững sờ. Cô bé chỉ vào những khách hàng trong quán, hỏi Phương Khải.

"Quán này làm gì thế?"

Đúng lúc này mấy tên tu sĩ từ ngoài xông vào. Chỉ dựa vào khí tức tỏa ra đã có thể biết được tu vi của họ cực cao, ít nhất cũng cao hơn tên sát thủ hôm qua không ít.

"Một chai nước uống đã có giá 3 linh tinh, chơi một tiếng đã phải trả tận 10 linh tinh?"

Tên tu sĩ cầm đầu quát:

"Mày nghĩ chúng tao là dê béo hả? Đập quán cho tao!"

"Để đó cho tôi!"

Khóe miệng nhóc loli nhếch lên:

"Phải nhân cơ hội này cho ông chú đáng ghét này biết sự lợi hại của bản công chúa mới được!"

Nhóc loli vừa xắn tay áo lên, chuẩn bị đi ra dẹp loạn thì mấy tia sáng trắng bỗng lóe lên trước cửa tiệm, sau đó tất cả những tên tu sĩ định gây chuyện ngã xuống như ngả rạ.

"Người gây chuyện vĩnh viễn không được tiếp đón!"

Phương Khải đá bay tất cả ra ngoài.

"Sao… sao có thể?"

Nhóc loli nhìn cảnh này, cái miệng há lớn, đủ nhét vừa một quả trứng gà!

Cả đám bị… bị ném ra ngoài chỉ trong nháy mắt!

Hơn nữa, cô bé nhận ra, nơi này tràn ngập những điều kỳ lạ!

Chưa nói tới chuyện vừa sáng sớm đã có nhiều người tới quán. Tu vi của mỗi người đều không thấp, thậm chí còn có vài cao thủ tu vi cực cao. Mỗi người đều ngoan ngoãn giao tiền, một lần trả mấy đến chục linh tinh. Người vừa chửi một câu "hắc điếm" đã bị ném ra ngoài. Điều quan trọng nhất chính là chú ta còn nói vĩnh viễn không được tiếp đón?

Bọn họ thích tự ngược sao? Ai lại tới mấy chỗ thái độ phục vụ kém thế này chứ?!

Nhóc loli cảm thấy bộ não của mình chết lặng!

Phương Khải phủi tay, xoay người nói:

"Cho nên mới nói quán của tôi khác mấy chỗ hoa hòe hoa sói kia. Nhân viên không cần biết mấy kỹ năng thừa thãi đó làm gì, chỉ cần biết những thứ cơ bản như quét dọn, thu ngân thôi."

"Mà không may là…"

Phương Khải coi thường nhìn nhóc loli:

"Cô nhóc, cháu không biết làm những việc này!"

Nhóc loli hóa đá tại chỗ.

Nơi này căn bản không hề thiếu khách hàng.

Vậy hồi nãy mình nói không ngại khó mà mời chào khách hàng chẳng phải là nói nhảm ư?

Hơn nữa, một khi khởi động hệ thống phòng ngự trong quán, căn bản không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.

Chuyện mình nói không cần lo lắng đến vấn đề an toàn cũng là nói nhảm à?

Điều quan trọng nhất chính là: nơi này thu phí cao như vậy, còn dám đuổi khách đi, nói vĩnh viễn không được tiếp đón! Ông trời ơi, nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra được không?

Sao trên đời này có một cửa tiệm trâu bò như vậy cơ chứ?

"Hình như những điều bản công chúa nói đều không để làm gì thật…"

Nhóc loli khóc không ra nước mắt. Hơn nữa nếu như ngày hôm qua ông chú xấu xa kia sử dụng loại lôi pháp lợi hại khi nãy… vậy chẳng phải là cũng không cần mình cứu hay sao?

Nhóc loli đau lòng vô cùng:

"Lần đầu tiên bản công chúa đi xin việc mà lại bị từ chối hay sao?"

"Không đúng!"

Nhóc loli ý thức được điều gì đó, ngẩng cao đầu, ưỡn cao ngực lên nói:

"Bản công chúa thông minh như vậy, chẳng lẽ không học được mấy chuyện đơn giản như quét dọn, thu tiền chắc?"

Cuối cùng nhóc loli đã lấy lại sự tự tin, cười nói:

"Giờ thì chú đã không có lý do nào để từ chối rồi chứ?! Ông! Chú! Xấu! Xa!"

Phương Khải:

"..."

Siguiente capítulo