"Sợ em không gặp được anh sẽ khóc, nên anh về."
Khương Cửu Sênh cười, vòng tay qua cổ Thời Cẩn: "Anh được ở lại bao lâu?"
Anh ôm cô, lấy gối chèn ra sau lưng cho cô, chỉnh lại chăn: "Trước khi trời sáng phải quay về trại tạm giam."
Cô dịch vào trong một khoảng rồi kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình: "Lúc em đến thăm anh, có phải Tô Phục cũng tìm anh không."
"Ừm." Thời Cẩn nói: "Bên trong trại tạm giam có người của cô ta, nơi đó không tiện để gặp mặt, mà để cô ta biết anh lạnh nhạt với em càng tốt, vì hẳn là cô ta không dễ dàng tin anh như vậy."
Cho dù Tô Phục có ném cành ô liu về phía anh thì cũng không có nghĩa là cô ta sẽ không phòng bị.
Những người làm việc kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt thường đều sẽ giữ lại đường lui cho mình.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com