Nghe xong lời này, Hoắc Tam Nghiên ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, cười nói: "Tổng Giám đốc Bạch, anh cũng biết đùa thật đấy!"
"Ha ha, tôi nói nghiêm túc đó."
Khi Bạch Ngạn Xuyên nói đùa chẳng khác nào đang nói chuyện nghiêm túc, còn khi hắn ta nghiêm túc, lại rất giống như đang nói đùa.
Trong đầu Hoắc Tam Nghiên đang nhanh chóng suy nghĩ, tên Bạch Ngạn Xuyên này vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, lại rất có sức hút, nhưng nếu như bảo yêu đương rồi kết hôn với hắn ta, cô hoàn toàn không dám nghĩ đến.
Mà quan trọng nhất là, dường như cô không chấp nhận được bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Diệp Tầm.
Trong lúc Hoắc Tam Nghiên đang cân nhắc phải làm sao để tiếp tục chủ đề ngượng ngùng này thì vừa đúng lúc có điện thoại gọi đến. Cô nhìn màn hình, hai chữ "Anh Diệp" đang không ngừng nhấp nháy.
"Ngại quá, Tổng Giám đốc Bạch, tôi nhận điện thoại cái đã."
Hoắc Tam Nghiên xin lỗi một tiếng, sau đó nhận điện thoại: "Alo?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com