"Cứ ăn uống không thế này thì chán quá, hay là chúng ta chơi trò gì cho vui đi nhé?" Chỉ lát sau Đường Chân Lưu đã không nhịn được, cười tủm tỉm nói.
"Chơi trò chơi gì hả? Có trẻ con ở đây đấy nhé."
Khúc Vãn Ca liếc Đường Chân Lưu một cái, đáp lại với giọng điệu không vui.
Đường Chân Lưu vội nháy mắt ra hiệu cho Phương Cảnh Kỳ, Phương Cảnh Kỳ bèn cười nói: "Vãn Ca, em đừng lo lắng, chúng ta chỉ chơi mấy trò chơi nhỏ thôi chứ không phải mấy trò quá đáng kia đâu. Em cứ yên tâm, sao bọn anh lại dạy hư trẻ con được chứ?"
Nói xong Phương Cảnh Kỳ lại quay qua nhìn Đường Chân Lưu: "Lão Đường, hay là chúng ta chơi trò đánh mu bàn tay nhé?"
Khi Phương Cảnh Kỳ nói ra đề nghị này, Hàn Sâm hơi sững người một chút. Vốn dĩ hắn cho rằng dù Phương Cảnh Kỳ có muốn hại người thì người đó chắc chắn cũng là hắn, nhưng bây giờ xem ra Phương Cảnh Kỳ lại muốn gài hàng Đường Chân Lưu.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com