Lúc được bế đến cạnh bàn ăn, Quý Noãn nhìn những món ăn rõ ràng là được đưa tới từ khách sạn nào đó.
Quý Noãn: "Không phải tôi bị thương sao? Có thể ăn đồ nhiều dầu vậy ư?"
Anh đặt cô lên ghế: "Toàn là đồ chay, đâu có nhiều dầu như vậy."
Quý Noãn không nói nữa, chỉ gắng sức kéo vạt áo sơ mi trên người xuống, cố gắng che bớt đùi mình. Lúc anh thoáng thấy động tác này của cô, mặt cô vẫn tỉnh bơ như không, nhưng dù sao trong lòng vẫn có những vấn đề nghĩ mãi không ra. Cô vừa cầm đũa vừa hỏi: "Đúng rồi, cái chết của Tô Tri Lam có phải có liên quan tới anh không…"
"Ăn cơm đi."
Quý Noãn: "…"
Cô lại nhìn anh, đúng là đói bụng thật, dù thế nào cũng phải ăn cơm, có gì cần hỏi cũng không vội. Thế là cô bắt đầu cầm đũa lên ăn, nhưng mỗi món cô đều chỉ ăn một ít. Tuy những món này nhìn rất ngon, hơn nữa lúc mới ăn cũng rất thơm, nhưng có lẽ vì cô mới tỉnh dậy nên thật sự không ăn được nhiều. Cô ăn một hồi liền cảm thấy ngấy.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com