"Vân Quý Phi, cô muốn tạo phản sao?" Vũ Văn Tuần ấn chặt vào eo của Thục Phi, nghĩ khí lạnh lùng.
"Đâu có!" Thời Sênh lắc đầu, "Từ đâu mà bệ hạ lại nhìn thấy ta muốn tạo phản chứ?"
"Quỳ xuống cho trẫm!" Từ lúc nãy đến giờ, vẫn chưa thấy cô hành lễ, hắn tức chết mất thôi.
Ánh mắt của Thời Sênh hơi chùng xuống, "Ta chỉ quỳ người chết."
Vũ Văn Tuần: "...."
Người đâu! Kéo Quý Phi đại nghịch bất đạo này ra chém cho ta! Chém!
"Bệ hạ đừng tức giận, tức giận làm hại cơ thể. Chuyện vừa rồi là do thần thiếp không cẩn thận, thần thiếp không trách tỉ tỉ." Quý Phi thân mật giúp Vũ Văn Tuần thuận khí.
Sự tức giận này lại càng lúc càng bùng to hơn.
"Vừa rồi có phải ngươi đẩy Thục Phi xuống nước?" Vũ Văn Tuần lạnh lùng hỏi.
"Người đoán xem."
Trẫm... đoán!
Đoán cái ông nội nhà ngươi!
Tức chết trẫm mất!
"Thục Phi, vừa rồi là nàng ta đẩy nàng?"
Thục Phi ngập ngừng không thành câu, "Bệ hạ... cái này..."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com