webnovel

[Tổng KHR] Lạc vào thế giới khác

Fantasía
En Curso · 15.7K Visitas
  • 2 Caps
    Contenido
  • valoraciones
  • N/A
    APOYOS
Resumen

Quyển 1: KHR x AC Quyển 2: KHR x BnHA

Etiquetas
3 etiquetas
Chapter 1Q1 - Chương 1

"Nơi này là đâu đây?"

Tsuna lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trên một ngọn đồi, xung quanh không một bóng người.

Cậu nhớ rằng mình đang chiến đấu với nhà Peinorel - kẻ bí ẩn nhất trong suốt 10 năm từ khi cậu nhậm chức Vongola Decimo cho tới nay.

Tsuna chậm rãi bước đi, quan sát chung quanh, thì phát hiện phía trước là căn nhà gỗ. Căn nhà ấy tưởng như là bị bỏ hoang nhưng lại rất sạch sẽ, xung quanh trồng rất nhiều hoa. Tsuna không khỏi cảm thấy kì lạ, có người lại sống ở một nơi như thế này sao?

Tsuna bước vào bên trong căn nhà, dừng lại ở trước một căn phòng đề biển 3-E và hiện đang rất ồn ào:

"Nufufu, chào cả lớp, chúng ta bắt đầu giờ học nào."

Tsuna đen mặt khi nghe thấy tiếng cười. Nó làm cậu liên tưởng tới một đầu dứa nào đó.

Phía sau lời chào là một đống âm thanh lộn xộn khác, nghe như là súng, nhưng có vẻ như không dùng đạn thật.

Tsuna không khỏi nghi hoặc khi trong một lớp học lại có tiếng súng đạn. Đợi sau khi âm thanh đó dứt đi thì Tsuna mở cửa ra.

Mọi người trong lớp đang cất súng và thu dọn vỏ đạn thì thấy có người mở cửa.

Là một người trưởng thành, dáng cao, có hơi gầy, đôi mắt màu caramel nhu hoà, mái tóc nâu bồng bềnh không trọng lực, chỉ là cả người mặc bộ vest màu đen, cộng thêm một cái áo choàng, có chút giống... xã hội đen. Tsuna nở nụ cười quen thuộc:

"Xin chào, tôi bị đi lạc. Có thể cho biết nơi đây là đâu không?"

Trước nụ cười toả nắng của bầu trời, tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.

Là người đầu tiên trở lại hiện thực, Nagisa lên tiếng:

"Đây là lớp 3-E, trường trung học Kunugigaoka. Anh đi lạc sao?"

Khẽ gật đầu, Tsuna hỏi:

"Có thể cho biết muốn đi Namimori thì đi hướng nào không?"

Nghe Tsuna nhắc đến "Namimori" thì cả lớp kinh ngạc nhìn nhau. Con bạch tuộc màu vàng với bộ quần áo trên người chen vào:

"Nufufu, tôi đã đi khắp thế giới nhưng không biết nơi nào là Namimori cả, anh có nhầm lẫn không?"

Tsuna lúc này mới để ý tới con bạch tuộc, thầm nghĩ đây chính là kẻ có điệu cười khá quen thuộc kia. Cũng không quá tệ.

Nagisa rất tốt bụng đưa cho Tsuna một tấm bản đồ. Tsuna cảm ơn rồi nhận lấy, nhìn đi nhìn lại Nhật Bản, quả thật không tìm thấy Namimori, cậu nở nụ cười tươi rói:

"Chà chà, vậy mọi người có thể cho tôi ở nhờ được không? Tôi thấy ở đây còn nhiều phòng trống."

Cả lớp một lần nữa nhìn nhau. Con bạch tuộc nở nụ cười rộ đến mang tai dù rằng nó không có tai:

"Được thôi. Nagisa, em dẫn cậu ấy đến phòng trống nhé."

Nagisa gật đầu, tiến đến nói với Tsuna:

"Chào anh, em là Nagisa Shiota, anh có thể gọi em là Nagisa. Để em dẫn đường cho anh nhé."

Tsuna khẽ đánh giá Nagisa, thân hình nhỏ bé, mái tóc buộc hai bên, có chút giống con gái, nhưng đôi mắt kia lại rất đặc biệt. Trực giác của Tsuna cho biết cậu nhóc này có bản năng của một sát thủ. Tsuna nở nụ cười:

"Anh là Sawada Tsunayoshi, gọi anh là Tsuna được rồi. Hân hạnh được gặp mặt."

"Vâng, Tsuna-san."

Sau khi Tsuna và Nagisa rời đi, cả lớp liền sôi nổi bàn tán. Nakamura Rio - một cô gái với mái tóc màu vàng hoe và đôi mắt nhỏ mài xanh dương tò mò đoán:

"Có thật là anh ta lạc không? Hay anh ta là một sát thủ đến để giết Koro-sensei?"

Isogai Yuma - lớp trưởng lớp 3-E cũng đồng tình:

"Có lẽ thế đi? Bộ đồ của anh ta rất kì lạ, với cả khi nhìn thấy Koro-sensei, anh ta cũng không tỏ ra kinh ngạc một chút nào."

Kayano Kaede, một cô gái với mái tóc màu xanh lá, buộc hai bên trông khá giống Nagisa cũng góp ý:

"Phải đấy, anh ấy luôn chỉ nở một nụ cười."

Terakasa hừ một tiếng:

"Chỉ là một tên lạc đường mà thôi. Việc gì phải đề cao hắn như vậy?"

"Nufufu, chuyện đó hãy để sau. Chúng ta bắt đầu vào lớp học nào."

Koro-sensei nở nụ cười kì quái. Lúc nãy, nếu không phải Tsuna mở cửa, hắn cũng không phát hiện ra có người ở bên ngoài.

——————-

Tsuna và Nagisa hiện đang đứng trước một căn phòng vô cùng lộn xộn với các hộp các-tông và chất đầy bụi bẩn. Nơi này có vẻ lâu rồi chưa được dọn dẹp.

Nagisa đen mặt, đầy áy náy nói với Tsuna:

"Xin lỗi, chỉ còn mỗi căn phòng này. Để em giúp anh dọn dẹp."

Tsuna cười cười, xoa đầu Nagisa:

"Không sao, để anh dọn được rồi. Không phải em còn phải học sao? Mau đi đi."

"Nhưng..."

Tsuna chặn họng Nagisa lại bằng cách nở một nụ cười ấm áp độc quyền của cậu.

Nagisa ấp úng, nhìn Tsuna một cách áy náy rồi trở về lớp. Koro-sensei nghe Nagisa kể lại liền đề xuất:

"Vậy sau khi học xong, chúng ta sẽ ở lại để giúp Tsuna-san dọn dẹp phòng."

Chỉ là họ không hề ngờ tới, căn phòng đã được Tsuna dọn sạch đến không còn một hạt bụi, thậm chí còn có đầy đủ giường, bàn ghế,...

Nagisa thốt lên bất ngờ:

"Anh kiếm đâu ra bàn ghế với giường vậy Tsuna-san?"

"Anh đi tìm ở bãi rác thành phố, thấy có mấy thứ vẫn dùng được nên mang về."

Là một boss, cậu phải làm mọi thứ một cách hoàn hảo mà không tốn kém. Tsuna cảm thấy khá tự hào về bản thân.

Cả lớp 3-E kinh ngạc đến rớt quay hàm. Nếu nói Koro-sensei chính là người làm, chí ít bọn họ sẽ tin. Nhưng đây là một người bình thường, sao có thể làm được như vậy?

Koro-sensei đánh giá qua căn phòng:

"Nufufu, không tệ đâu, Tsuna-kun."

Tsuna có hơi bất ngờ nhìn Koro-sensei, từ khi nào mà bọn họ lại thân thiết đến vậy. Cậu cười:

"Bạch tuộc-san, tôi gọi ngài là gì đây?"

"Nufufu, đừng dùng kính ngữ, gọi tôi là Koro-sensei được rồi."

Tsuna nghiêng đầu:

"Vậy anh là một thầy giáo?"

"Nufufu."

Đáp lại lời Tsuna là một điệu cười quái gở.

Nagisa đành phải giải thích tất cả mọi chuyện cho Tsuna. Tsuna yên lặng lắng nghe, tiếp thu thông tin vào trong đầu, rồi nở nụ cười:

"Hoá ra là vậy."

Hiện tại thì cả lớp đều có chung một suy nghĩ:

"Tại sao anh ta lại có thể bình thản khi nghe một câu chuyện như vậy cơ chứ?"

Tsuna nở nụ cười thường trực, như không biết rõ suy nghĩ của mọi người. Cậu lái sang chủ đề khác:

"Có thể cho tôi biết tên của mọi người không?"

"A, có lẽ anh sẽ cần một tờ giấy đó Tsuna-san."

"Không cần đâu."

Tsuna thản nhiên đáp. Cậu vẫn nhớ lúc Reborn huấn luyện cho cậu ghi nhớ mọi thứ nhanh chóng một cách...đáng sợ. Reborn sẽ dùng chiếc búa thân thuộc để đập Tsuna mỗi khi cậu không nhớ rõ. Và cũng nhờ việc đó, Tsuna đã có thể ghi nhớ mọi thứ một cách dễ dàng.

Từng người từng người một giới thiệu. Sau mỗi cái tên, Tsuna nở nụ cười kèm theo một cái gật đầu, như nói rằng cậu đã nhớ.

Nakamura ra vẻ tinh nghịch tiến lên, chỉ vào mặt mình:

"Vậy, anh còn nhớ tên tôi là gì không, Tsuna-san?"

"Nakamura Rio."

Tsuna tươi cười.

Nakamura vỗ tay, hào hứng nói:

"Bingo! Vậy, có vẻ anh nói thật."

Nagisa cảm thấy buồn cười vì hành động đó của Nakamura, rồi bỗng nhớ ra gì đó:

"Cũng muộn rồi, chúng ta nên về thôi. Tsuna-san, anh cần gì cứ gọi nhé."

"Được."

Tsuna gật đầu, tiễn họ ra về. Cậu không quay trở lại căn phòng mà đi sâu vào khu rừng.

Một cái cây đổ gãy trước cú đấm của Tsuna. Hiện cậu đang rất tức giận, bởi nhà Peinorel mà mọi chuyện thành ra thế này. Và bây giờ thì Tsuna phải tìm cách để tìm những người bảo vệ của cậu. Nếu họ xảy ra chuyện gì, cậu thề sẽ không để cho Peinorel sống yên ổn đâu. Đôi mắt caramel loé lên những vệt sáng.

También te puede interesar

Khúc Xạ Ma Thuật

Câu chuyện "Khúc Xạ Ma Thuật" mở đầu tại Cô nhi viện Ánh Sao, một nơi trú ẩn dành cho những đứa trẻ mồ côi, nép mình bên một khu rừng tương đối yên bình. Tại đây, hai cô bé năm tuổi, Aoi và Hikari, dù tính cách trái ngược, lại là đôi bạn thân không thể tách rời. Aoi, với mái tóc xanh băng giá và đôi mắt vàng hổ phách rực rỡ, là một cô bé lanh lợi, dạn dĩ và luôn tràn đầy sự tò mò khám phá. Ngược lại, Hikari, sở hữu mái tóc lam nhạt dịu dàng và đôi mắt vàng ấm áp tương tự, lại mang vẻ cẩn trọng, hiền lành và một trái tim giàu lòng trắc ẩn. Tình bạn của chúng, được vun đắp giữa những thiếu thốn của cuộc sống cô nhi, là điểm tựa vững chắc cho cả hai. Một buổi chiều muộn, sự tò mò của Aoi đã dẫn dắt cả hai đến khu vườn bỏ hoang sau cô nhi viện, một nơi chúng hiếm khi bén mảng tới. Tại đây, giữa những lùm cây rậm rạp, chúng tình cờ phát hiện một sinh vật kỳ lạ đang co ro vì bị thương. Đó là một con rồng non, to hơn một con chó con lớn, toàn thân phủ lớp vảy màu đỏ thẫm đặc trưng, nổi bật với đôi mắt dị sắc – một bên màu cam rực, một bên vàng óng – ánh lên vẻ hoang dại nhưng cũng đầy trí khôn và đau đớn. Hikari ban đầu thoáng chút sợ hãi, nhưng lòng trắc ẩn nhanh chóng lấn át khi nhìn thấy tình trạng yếu ớt của sinh vật lạ. Aoi, sau phút ngạc nhiên ban đầu, đã bị thu hút mạnh mẽ bởi vẻ ngoài độc đáo và sự thông minh toát ra từ đôi mắt của nó. Cả hai quyết định sẽ bí mật giúp đỡ người bạn mới này. Trong quá trình tiếp xúc, chúng nhận thấy những biểu hiện khác thường: một luồng hơi nóng nhẹ tỏa ra từ cơ thể con rồng, và đôi khi, những tia lửa nhỏ li ti vô tình lóe lên từ lớp vảy của nó, hé lộ một tiềm năng ma thuật Hỏa hệ đang ngủ yên. Aoi, dựa trên một âm thanh khàn khàn đặc biệt mà con rồng phát ra khi cố gắng giao tiếp, đã đặt cho nó cái tên "Shin". Đêm đó, dưới ánh trăng khuyết soi rọi khu vườn, Aoi và Hikari đã thầm hứa sẽ bảo vệ Shin bằng mọi giá. Như một lời đáp lại đầy kỳ diệu, một ngọn lửa nhỏ, ấm áp bừng lên trên chiếc vuốt của Shin rồi tắt ngấm, đánh dấu sự chấp thuận và khởi đầu của một mối liên kết định mệnh. Những ngày tiếp theo là chuỗi thử thách không nhỏ đối với hai cô bé năm tuổi trong việc bí mật chăm sóc Shin. Việc tìm kiếm thức ăn, đặc biệt là thịt mà Shin ưa thích, trở thành một nhiệm vụ hàng ngày đầy khó khăn, đôi khi Aoi phải liều mình lẻn vào nhà bếp của cô nhi viện. Nơi ẩn náu trong hốc tường cũng cần được ngụy trang cẩn thận để tránh những cặp mắt tò mò. Dù vậy, dưới sự chăm sóc tận tụy của Aoi và Hikari, vết thương của Shin dần hồi phục, và nó ngày càng trở nên năng động, thông minh hơn. Những biểu hiện Hỏa Ma Pháp của Shin cũng rõ ràng hơn, dù vẫn còn rất bản năng, như vô tình làm cháy xém lá khô khi vui đùa hay phì ra khói nóng khi cảm thấy bị đe dọa. Song song đó, tiềm năng ma thuật của hai cô bé cũng bắt đầu hé lộ một cách vô thức. Aoi, trong những lúc tức giận hay quyết tâm, có thể làm không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo bất thường, hay một giọt nước gần đó khẽ đóng băng. Hikari, với bản tính dịu dàng, lại có khả năng xoa dịu nỗi đau một cách kỳ lạ; bàn tay cô bé khi chạm vào Shin hay Aoi (khi Aoi vô tình bị Shin làm bỏng nhẹ) đều mang lại cảm giác ấm áp, dễ chịu và giúp vết thương mau lành hơn, một dấu hiệu sớm của Quang Ma Pháp. Tuy nhiên, việc giữ bí mật ngày càng trở nên căng thẳng khi những đứa trẻ khác, đặc biệt là cô bé Miko hay mách lẻo, bắt đầu nghi ngờ hành tung lén lút của chúng. Đỉnh điểm là khi cô Hana, người quản lý cô nhi viện, thông báo về một buổi tổng vệ sinh toàn bộ khuôn viên, bao gồm cả khu vườn bỏ hoang. Đối mặt với nguy cơ bí mật bị bại lộ, Aoi và Hikari buộc phải đưa ra một quyết định táo bạo: di chuyển Shin đến một nơi an toàn hơn – một cái hang nhỏ mà Aoi biết nằm sau ngọn đồi bên ngoài cô nhi viện.

Daoist2TLyDS · Fantasía
Sin suficientes valoraciones
37 Chs

Thần Ẩn Ký

-- GIỚI THIỆU TRUYỆN “Quy Tắc Không Tồn Tại” — Một bước lỡ, vạn kiếp nhập ma, cả thế giới chỉ là ký ức vỡ vụn. --- Nguyễn Gia Huy – một thanh niên phàm tục, sống lặng lẽ giữa thành phố hiện đại, không tu vi, không căn cơ, không ai nhớ đến. Một ngày, cậu vô tình chạm phải một quy tắc tâm linh cổ quái – và từ đó, thế giới bắt đầu tan rã dưới chân cậu. Cậu bị lôi xuống Hạ Giới, một tầng tồn tại nơi mọi ý niệm, bản ngã, và dị vật đều có thể sống, suy nghĩ… và giết người. Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Phía sau những tầng tu luyện không ánh sáng là một Việt Nam khác: nơi Tổng cục II – HTSN âm thầm bảo vệ quốc gia khỏi những thứ mà lịch sử cố tình quên đi – những quái dị, quy tắc mâu thuẫn, và tồn tại phản thực tại. --- > “Nếu một người bị giết nhưng không ai nhớ người đó từng tồn tại… thì có thật là họ đã chết không?” “Nếu tất cả ký ức đều là giả, thì đâu là sự thật?” --- Khi Huế chìm trong một kết giới vô hình, 20.000 người bị xóa khỏi lịch sử, Huy bị cưỡng ép trở lại Nhân Giới để đối đầu với một kẻ thù mà không thể nhìn, không thể gọi tên, không thể hiểu – chỉ có thể bị xóa sổ nếu vi phạm một quy tắc mà không ai biết. --- Huy không phải tu sĩ. Huy là một mảnh sai sót của thế giới. Và vì thế, chỉ có cậu mới nhìn thấy “thứ không ai còn nhớ.” --- Thể loại: #Tu thần – #Kinh dị – #Quái dị – #Trinh thám siêu nhiên - #trừu tượng Phong cách: Đan xen cổ đại & hiện đại, quy tắc sinh tử, biến dạng nhận thức, cấu trúc phân tầng thực tại Đặc biệt: Không phải ai chết cũng từng sống. Không phải ai sống cũng thật sự tồn tại.

Duy_YuiiTsu · Fantasía
Sin suficientes valoraciones
53 Chs

valoraciones

  • Calificación Total
  • Calidad de escritura
  • Estabilidad de Actualización
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Contexto General
Reseñas
gustó
Últimos

APOYOS