webnovel

[ BJYX ] 1001 Bước Đến Bên Anh

Autor: Sa_Sa83
LGBT+
En Curso · 15.4K Visitas
  • 4 Caps
    Contenido
  • valoraciones
  • N/A
    APOYOS
Resumen

Tác giả: Sa Sa Tiến độ : Đang hoàn thoành. Thể loại: Hiện đại, niên hạ, HE, nhẹ nhàng. Cp: BJYX "Thích anh, rất thích anh, vô cùng thích anh."

Chapter 1Chương 1: Ngày đó

"Alo, mẹ ạ ?"

"..."

"Dạ con vừa đến nơi."

"..."

"Con nhớ rồi. Mẹ yên tâm, con không có đi một mình đâu."

"..."

"Mẹ đừng lo lắng quá, kẻo lại ảnh hưởng sức khỏe. Đợt này con đi công tác tầm 2 tuần, mẹ thay con xoa bóp giúp ông nhé."

"..."

"Vâng con chào mẹ, yêu mẹ nhiều."

Vừa cúp máy cuộc gọi từ mẹ Tiêu, Tiêu Chiến liền thở dài một lượt. Thật tình, mẹ lúc nào cũng vậy, cứ lo lắng cho anh mãi không thôi, lúc nào bà cũng xem anh như một đứa con nít vắt mũi chưa sạch. Mỗi lần Tiêu Chiến đi đâu xa, cứ cách 2 tiếng mẹ Tiêu lại gọi điện hỏi han tình trạng anh một lần. Đường đường là một người đàn ông đã sắp đi hết 1/3 cuộc đời nhưng vẫn luôn bị mẹ đối xử như một đứa nhóc 5 tuổi không hơn không kém. Đâm ra có nhiều lúc anh cảm thấy chán chường, và tủi thân khi nhìn thấy bạn học luộn được tự do bay nhảy, thích gì làm nấy mà không bị cha mẹ đặt sự quản thúc vào.

Nhưng một chuyện luôn có hai mặt, ngoại trừ vài cảm xúc tiêu cực kia ra, thì mẹ luôn đem đến cho anh một cảm giác bình an vô sự vào những lần tạm xa. Con người mà, một khi đi rồi thì luôn mang một niềm mong nhớ quê nhà, người thân da diết, và cảm giác khi biết được vẫn có người luôn ngóng đợi bạn trở về là một điều ấm áp đến tận tim gan.

Cất chiếc điện thoại vào túi áo khoác bên hông, anh chà sát đổi bàn tay luôn được đeo găng xuyên suốt từ khi xuất phát nhưng vẫn thấy có chút lạnh rồi phà vào đấy một luồng hơi để sưởi ấm thêm.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh kĩ hơn, đây là trạm xe buýt trên một con phố vắng người qua lại. Có lẽ vì hiện tại họ còn đang bận cuộn người trong tấm chăn bông ấm áp và dự định sẽ tiếp tục làm ổ trên chiếc giường ấy trong vài ngày nên mới không chịu ra đường.

Tiêu Chiến có đôi chút ganh tị với họ. Vì nếu anh đang ở nhà thì hiện tại nhất định là đang bầu bạn với bằng hữu nệm bông thân yêu rồi.

Không biết trời xui đất khiến hay gì mà một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh:

"Nếu như bản thân không ưu tú thì chắc bây giờ mình đã không bị lạnh cóng như vầy rồi đi."

Nhưng rồi ý nghĩ đó nhanh chóng bị đập tan bởi lý trí của một người đàn ông trưởng thành:

"Không phải, hiện giờ bị lạnh cóng là một chuyện tốt! Mày thử nghĩ đi Tiêu Chiến, anh em trong công ty chẳng phải đều ao ước được có cơ hội lạnh cóng ở một nơi như vầy vì tính chất công việc sao?"

"Giây phút được đứng ở đây chính là món quà tinh thần cho bao năm tháng còng lưng tăng ca của mày."

Vậy nên Tiêu Chiến đã phấn chấn hơn rất nhiều, anh nhất định sẽ cố gắng dùng tốt nhất khoảng thời gian công tác này để trau dồi thêm kĩ năng thực tiễn, nâng cao năng lực bản thân. Thực hiện uớc mơ được thăng lên chức quản lý của mình.

Nhưng mà Tiêu Chiến nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy là do bản thân may mắn cả. Trong công ty rõ ràng vẫn có nhiều đồng nghiệp ưu tú hơn cả anh, cớ sao anh lại là một trong hai người được sếp Hà chọn đi hỗ trợ cùng? Thú thật thì, nếu để cho Tiêu Chiến tự chấm điểm bản thân, thì anh chỉ đánh giá 7/10 là tối đa. Vì về ngoại hình Tiêu Chiến nghĩ mình chỉ ở mức dễ nhìn, năng lực làm việc rõ ràng vẫn cần trau dồi thêm, tài lẻ thì chắc chỉ có cái miệng là thuộc dạng khéo ăn khéo nói mà thôi.

Còn nếu hỏi về ai trong số những người đồng nghiệp mà anh đánh giá cao, thì câu trả lời sẽ là Trương Thành, một cậu nhân viên mới trẻ trung, tràn đầy nhựa sống vừa du học Pháp trở về. Tiêu Chiến vô cùng ngưỡng mộ y, dù có gia cảnh khó khăn nhưng Trương Thành vẫn kiên trì học tập. Ngoài giờ học y còn tranh thủ làm việc part-time nhằm kiếm tiền tự trang trải cho bản thân và hỗ trợ gia đình. Đến năm 18 tuổi, Trương Thành đã tranh được một suất học bổng nóng hổi từ Chính phủ Pháp khi đã xuất sắc đoạt giải quán quân ở cuộc thi Toán cấp quốc gia. Còn về năng lực làm việc thì không thể chê vào đâu được, có thể nói "nhanh và chính xác" là một cụm từ thích hợp để diễn tả y. Thay vì một nhân viên bình thường viết bản báo cáo đánh giá doanh thu tháng sẽ bị sếp Hà trả về làm lại tận 3 4 lần, nhưng Trương Thành chỉ làm một lần rồi nộp thôi. Y không hề bị chỉ trích mà chỉ được ngơi khen. Vì vậy, Tiêu Chiến cảm thấy không bất ngờ gì khi y là người thứ hai được chọn đi hỗ trợ trong chuyến công tác này. Thậm chí là vui mừng khi có cậu đi cùng nữa cơ!

Bởi nhân cơ hội này kết thân, học hỏi y cũng là một chuyện hết sức khôn ngoan.

Nên thôi hế là Tiêu Chiến của chúng ta đã vui vẻ bắt chuyện trước.

Trên suốt chuyến bay, Tiêu Chiến và Trương Thành đã thỏ thẻ không biết bao nhiêu là chuyện, nào là cậu T bên phòng tài chính thích thầm cô A thuộc phòng kinh doanh, hay là mèo Kiên Quả dạo này cứ kén cá chọn canh, vân vân và mây mây...

Vì vậy Tiêu Chiến cũng dần khám phá ra được nhiều điểm chung giữa hai người.

Thứ nhất, cậu và anh đều là thằng con trai duy nhất. Thứ hai, cả hai đều thích mèo và những loài động vật dễ thương. Thứ ba, đều cảm thấy khá tiếc nuối khi không trò chuyện cùng nhau sớm hơn.

"Haizz, nếu sớm biết sẽ có người hợp cạ với mình như anh, em nhất định sẽ đến bắt chuyện cùng, sẽ không để bản thân buồn chán đến vậy đâu. Thật sự thì trong công ty em không thân được với ai cả, có vài lần em muốn đến cùng hòa nhập cùng họ, nhưng hình như hầu hết mọi người đều tìm cớ né tránh. Em không biết lí do vì sao cả." Trương Thành u sầu kể lễ.

"Vậy hãy để anh bầu bạn cùng cậu, trước giờ ở công ty mối quan hệ của anh với hầu hết mọi người cũng chỉ nằm ở mức xã giao bình thường mà thôi, vẫn chưa tìm được người phù hợp để kết thân." Tiêu Chiến mỉm cười hiền hòa, nói.

Qua được vài giờ đồng hồ thì cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, ba người một nam một nữ ngồi gần nhau nhanh chóng di chuyển xuống theo đoàn rồi đi tới khu vực băng chuyền nhận lại hành lý.

Đến hiện tại, sau khi xuống từ chuyến xe đi từ sân bay, ba người Tiêu Chiến, Trương Thành và Hà Minh đang đứng tại trạm xe buýt phố A thuộc thủ đô Paris xinh đẹp.

"Hồi còn là du học sinh ở đây, em đã từng đi qua con phố này cùng với một người bạn. Cậu ấy đã bảo em quán kia ăn khá ngon, nhưng lúc đó bọn em chỉ đi dạo thôi, không mang theo tiền nên chưa ghé qua." Trương Thành vừa nói vừa hướng tay chỉ vào một nhà hàng không lớn không nhỏ bên kia đường.

"Tôi nghĩ bây giờ cũng gần trễ rồi, nên vào đấy ăn nhanh để về khách sạn nghỉ ngơi". Hà Minh đưa ra đề nghị.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tiêu Chiến gật đầu tán thành.

Sau đó họ nhanh chóng xách theo hành lý đi về phía nhà hàng.

Nhà hàng này vừa bước vào liền cảm nhận được bầu không khí ấm áp dễ chịu bởi diện tích quán không quá nhỏ mà cũng không quá rộng, tông đèn vàng dịu nhẹ như ánh mặt trời sớm mai và mùi hương từ những cây trụ gỗ lan tỏa ra trong không khí đã xoa dịu đi một phần nào cơn mệt mỏi trong cơ thể thực khách sau một chuyến đi dài. Tổng quan hòa nhã, không quá phô trương, Tiêu Chiến thích điều này.

Một người phục vụ lịch sự đi đến dàn xếp chỗ cho bọn họ rồi nhanh chóng đưa ra bản thực đơn tương đối phong phú.

Ở đây phục vụ đa dạng các món Á- Âu, Tiêu Chiến xem qua giá cả thấy không đến nỗi đắc nhưng không thể tính là rẻ. Nói chung là cũng nằm trong tầm vừa túi tiền của anh.

Tiêu Chiến nhanh chóng nói với Trương Thành gọi giúp anh một bát vằn thắn.

Sếp Hà gọi một phần beefsteak.

Trương Thành thì gọi một bánh mì sandwich.

Mười lắm phút sau thức ăn nhanh chóng được mang ra trong cơn đói cồn cào của họ.

Sau khi no nê, nhóm Tiêu Chiến bắt một chiếc taxi về khách sạn mà công ty đã đặt phòng trước đó cho ba người.

"Chuyến xe này tôi trả."

"Ấy, sếp Hà, chị không cần phải như thế. Bọn tôi còn muốn cảm ơn chị mà." Tiêu Chiến cảm thấy có chút ngại. Ai đời lại để phụ nữ thanh toán hộ đàn ông như vậy chứ.

"Không sao không sao, tôi trả tiền giúp nhân viên của mình thì có gì sai. Phí đi xe cũng không đắt, đã vậy còn là bị lẻ. Hai người tính chia nhau kiểu gì đây ?" Hà Minh khách sáo đáp.

Sau đó cô phổ biến lại kế hoạch cụ thể với hai người: "Được rồi, từ giờ chúng ta sẽ được nghỉ ngơi trong 3 ngày. Ngày thứ 4 sẽ có cuộc hẹn gặp với đối tác. Nếu thuận lợi kí được hợp đồng nhanh chóng, chúng ta sẽ về nước sớm hơn dự định một tuần."

"Đã rõ, thưa sếp." Tiêu Chiến và Trương Thành đồng thanh.

Mật độ tuyết rơi đã giảm hơn so với lúc Tiêu Chiến vừa tới đây, giờ chỉ còn vài giọt tuyết rơi nhè nhẹ hòa cùng những đóm đèn vàng lập lòe dưới phố tạo nên một bức tranh mùa đông độc đáo với tông màu ấm lạnh đan xen.

Nhưng tiếc thay hiện tại anh đã mệt lã rồi, không còn tâm trạng để ngắm cảnh đêm nữa.

Sau khi nhận thẻ phòng từ lễ tân, Tiêu Chiến chào tạm biệt Trương Thành và Hà Minh về phòng mình. Phòng của anh ở vị trí tầng 5, không quá cao mà cũng chẳng quá thấp, vẫn có thể ngắm bao quát cảnh phố phường lấp lánh ánh đèn dưới làn sương tuyết thông qua ban công.

Vừa vào phòng, việc đầu tiên Tiêu Chiến làm là cởi bỏ giày dép, áo khoác, bật máy sưởi. Sau đó anh soạn vali lấy ra một bộ pjama dài tay ấm áp vào phòng tắm, gột rửa sạch sẽ cơ thể bằng nước ấm để đảm bảo bản thân được thoải mái nhất có thể rồi mới phi lên giường đánh một giấc ngon lành.

Trước khi đi ngủ anh cũng không quên nhắn với mẹ một tin:

"Con đã về tới khách sạn rồi, giờ đi ngủ đây.

Mẹ đừng lo lắng nữa nhé, Chiến Chiến yêu mẹ nhiều."

Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là 10 giờ trưa, Tiêu Chiến cảm thấy người cự kì khỏe khoắn, anh vươn vai một chút như một chú mèo lười vừa rời khỏi ổ rồi sau đó mang vào đôi dép thỏ bông mà mẹ đã tặng, bước vào nhà vệ sinh.

Xin đừng hiểu lầm rằng người đàn ông 29 tuổi đã tự chọn đôi dép này, tất cả đều do mẹ Tiêu đi chợ và cảm thấy "chú thỏ này nhìn giống con nên mẹ mới mua."

"Thôi thì dù sao cũng chỉ là một đôi dép bông mang trong nhà." Tiêu chiến đã nghĩ vậy sau khi nhận nó từ bà.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh đã là một Tiêu Chiến mới mẻ, không còn bộ dạng tóc tai rối bù của mười mấy phút trước, thay vào đó là một chàng trai mang hương xà phòng thơm thơm, sạch sẽ. Làn da Tiêu Chiến như ửng hồng, tầm mắt thì như ngập trong nước, mơ mơ màng màng, thập phần diễm lệ bởi khóe mắt anh đào đỏ ửng.

Tiêu Chiến đến bên mép giường, ngồi xuống mở lên chiếc laptop rồi thuận theo thói quen hàng ngày: đọc những email đã được gửi đến ngày hôm qua.

Bên trong chủ yếu là các tin quảng cáo của những trang bán hàng online và một bản lịch trình công tác của sếp Hà gửi vào 1 tiếng trước.

Có vẻ như cô ấy đã dậy sớm hơn cả Tiêu Chiến.

Trong bản chỉ ghi ngắn gọn hai mốc thời gian :

18 giờ 30 phút (ngày xx/yy/2020) : gặp đối tác thương lượng về hợp đồng tại phòng VIP 1, nhà hàng Roselia.

Chỉ về nước sau khi thành công kí kết hợp tác giữa hai công ty.

Nội dung email ngắn gọn súc tích, không khác gì được viết ra từ một người đàn ông thẳng thắng cương trực. Nếu không nhìn tên người gửi sẽ rất dễ bị nhầm lẫn người viết ra nó.

Đọc xong email, Tiêu Chiến ngẫu hứng muốn ngắm cảnh. Anh liền đến khung cửa sổ được che chắn bởi lớp rèm màu xanh dương đậm, mở toang nó ra. Một khung cảnh trắng xóa hiện ra trước mắt, là lớp sương lạnh đọng lại sau trận mưa tuyết đêm qua. Tiêu Chiến nhìn ô cửa sổ màu trắng một lúc rồi xoay người đi.

Nếu không thể ngắm phố từ cửa sổ, vậy thì ra ngoài thôi.

También te puede interesar

Cha Chồng Tổng Tài Dụ Dỗ Con Dâu

Truyện có yếu tố 18+, bố chồng và con dâu có nhiều tình tiết ướt át, truyện có thể không phù hợp với văn hóa của một số người, truyện có thể có nhiều yếu tố không phù hợp. Bên dưới quần bơi cũng bị tuột ra quá nửa mông đằng trước cũng lệch hết để lộ ra hoa huyệt đỏ mọng vì vừa bị chà qua, Tiêu Dao ở dưới nước kéo trước lộ sau, càng kéo càng lộ, cô lóng ngóng làm tuột luôn cả dây quần, bây giờ không biết mặc lại bằng cách nào, hai bầu ngực nhấp nhô phập phồng trong nước làm Tiêu Dao không biết dấu vào đâu, Dương Sơ Tiêu thấy vậy liền đẩy người cô, lật úp cô lại một tay đỡ trước ngực, một tay đỡ eo cô ông chầm chậm nói: "Tập chung vào việc học bơi trước, cha sẽ nhắm mắt lại, con cũng đừng để chuyện này trong lòng, nào giờ làm theo lời cha nói, đạp chân, quạt tay..." Tiêu Dao cô phớt lờ cảm các là lùng này, con dâu đang trần truồng trước mặt cha chồng, cô thấy thật xấu hổ, mà cảm giác bây giờ khiến tâm trí cô mơ hồ trống rỗng. Ngực cô đang nằm trong tay cha chồng, bàn tay không biết do vô tình hay cố ý mà đôi lúc giữa các ngón tay ông kẹp chặt đầu nhũ hoa của cô và siết chặt, bàn tay của cha chồng đỡ eo cô lại dần dời xuống hoa huyệt, thỉnh thoảng một ngón tay như vô tình chui vào trong huyệt nhỏ, móc móc cọ cọ vài cái rồi lại rút ra, động tác bơi của cô khiến ngón tay của cha chồng như thụt ra thụt vào vậy, cô xấu hổ vô cùng khi cảm nhận bên dưới của mình chảy ra thật nhiều dâm thủy, cô thật hi vọng cha chồng sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường từ cơ thể của cô.

dung_thanh · LGBT+
Sin suficientes valoraciones
11 Chs

Giết Tôi Bằng Tình Yêu

Trên vùng cao hùng vĩ, nơi mây trắng cuốn quanh những ngọn núi như tấm khăn che phủ vĩnh viễn, có một ngôi làng nhỏ yên bình ẩn mình giữa thiên nhiên hoang sơ. Và giữa làng, có một cậu bé ngốc tên Lâm—cậu bé với nụ cười ngây ngô, đôi mắt trong suốt như suối đầu nguồn, sống trong thế giới giản đơn của những cánh hoa dại và tiếng chim hót từ trên cao. Lâm không biết cha mẹ mình là ai. Cậu lớn lên trong tình thương của dân làng, giữa những cánh rừng xanh ngát. Mọi người bảo cậu ngốc, nhưng cậu chẳng bận tâm. Cậu sống bằng niềm vui giản dị từ thiên nhiên, những thứ mà người khác bỏ qua. Nhưng rồi, mọi thứ thay đổi khi hai anh em Minh và Nam đến. Họ là thầy giáo mới trong làng, nhưng đối với Lâm, họ giống như những bóng ma từ quá khứ lạ lùng mà cậu không thể lý giải. Minh là anh trai, lạnh lùng và kín đáo như những đỉnh núi xa xăm. Nam là em trai, dịu dàng và ấm áp, luôn mang lại cảm giác an lành. Họ nhanh chóng chiếm được lòng dân làng, nhưng Lâm lại không thể thoát khỏi nỗi sợ vô hình khi ở gần họ—một nỗi sợ cậu không thể giải thích. Dần dần, Minh và Nam để ý đến Lâm. Cậu bé ngốc nghếch nhưng lại có trái tim thuần khiết, không vướng bụi trần. Nam bảo vệ Lâm trước những lời trêu chọc của bọn trẻ, trong khi Minh lại nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, như thể có những nỗi niềm giấu kín. Lâm không hiểu vì sao, nhưng cậu cảm nhận được rằng có điều gì đó đặc biệt. Sự dịu dàng của Nam làm tim cậu rung động, còn ánh mắt sâu thẳm của Minh lại khiến trái tim cậu loạn nhịp. Rồi một đêm, vụ án mạng của một thương nhân giàu có làm rung chuyển ngôi làng. Một người đàn ông bị giết hại dã man trong rừng, và đồn đoán về một con quái vật hay kẻ sát nhân lẩn khuất lan truyền khắp nơi. Lâm không nghi ngờ Minh và Nam—cho đến khi cậu vô tình nhìn thấy họ trở về từ rừng, áo quần lấm lem bùn đất. Cậu không nói với ai, giữ im lặng, dù trong lòng một câu hỏi lớn dần nảy sinh. Từ đó, Minh bắt đầu đến gần Lâm hơn. Anh dạy cậu đọc chữ, kể cho cậu nghe những câu chuyện về thế giới ngoài làng. Minh mở lòng dần dần, hé lộ về một quá khứ đầy tội lỗi và những bí mật kinh hoàng mà họ đang cố trốn chạy. Nhưng Lâm không sợ. Cậu nhìn Minh bằng ánh mắt trong trẻo, chẳng hiểu những lời Minh nói nhưng lại cảm nhận được sự đau đớn trong mỗi câu chuyện anh kể. Lâm không phán xét, không sợ hãi, chỉ lặng lẽ yêu thương, yêu một người—Minh, dù biết rằng tình yêu ấy không thể có. Nam nhận ra tình cảm của Lâm, nhưng anh chỉ lặng lẽ bảo vệ cậu từ xa. Còn Minh, dù dồn hết sức kiềm chế, cuối cùng cũng không thể chối bỏ rằng mình yêu Lâm—một tình yêu mà anh biết sẽ chỉ dẫn đến đau khổ. Cuối cùng, họ quyết định rời đi, mang theo những bí mật và quá khứ đẫm máu. Đêm trước khi đi, Minh đặt vào tay Lâm một cuốn sách, và những lời nhẹ nhàng: "Học đi. Một ngày nào đó, em sẽ hiểu." Đó là lần đầu tiên Minh chạm vào tay Lâm, và cũng là lần cuối cùng. Lâm không hiểu hết lời Minh nói, nhưng trái tim cậu đã đầy ắp những cảm xúc mà cậu không thể giải thích. Từ đó, bầu trời vùng cao trở nên u ám hơn, vắng lặng hơn. Và mỗi khi nhìn về phía rừng sâu, nơi hai bóng người đã khuất dạng, Lâm lại tự hỏi: "Tại sao yêu lại đau đến vậy?"

Phi_Ý · LGBT+
Sin suficientes valoraciones
5 Chs

valoraciones

  • Calificación Total
  • Calidad de escritura
  • Estabilidad de Actualización
  • Desarrollo de la Historia
  • Diseño de Personajes
  • Contexto General
Reseñas
¡Guau! ¡Si dejas tu reseña ahora mismo, sería la primera!

APOYOS