Tô Tiểu Miêu khẳng định đây không phải lần đầu tiên của mình, vì không thấy máu, mà chưa làm thì sao sinh ra Điểm Điểm được. Nhưng tại sao cô vẫn đau thế này?
Trên người cô không có sẹo nên chắc không phải sinh mổ mà là sinh thường. Vậy thì một là hắn quá to và hai là cô quá nhỏ.
Mãi một lúc sau cơn đau mới giảm dần. Thay vào đó là một cảm giác bồng bềnh phiêu đãng khó nói thành lời. Cơ thể như nhẹ bẫng, trôi trên mặt nước, đắm mình giữa trời xanh mây trắng.
Một điểm nào đó sâu trong cơ thể gần như chiếm trọn suy nghĩ của cô. Cô muốn hắn cho nhiều hơn, rồi lại không biết mình muốn hắn cho cái gì.
Hơi thở của cô càng lúc càng dồn dập, những tiếng rên nho nhỏ vang lên giữa căn phòng.
Cố Hạo Đình dường như rất hiểu cô, hoặc nên nói là hắn hiểu cơ thể của Hoắc Vi Vũ.
Tô Tiểu Miêu đã chẳng biết mình chạm đến đỉnh thăng hoa bao nhiêu lần. Nếu cô là nữ vương thì chắc chỉ cần một mình Cố Hạo Đình hầu ngủ thôi là thỏa mãn lắm rồi.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com