webnovel

Chương 4: Nỗi sợ bị zombie khống chế

Redakteur: Nguyetmai

Đây quả là thế giới dành riêng cho võ giả.

Cậu ta điều khiển Chris đi hóp lưng lại như một con mèo, tay nắm chặt dao găm, bước từng bước nhẹ đến góc nhà.

Ở góc tường bên kia, một con Zombie đang quay lưng về phía tên béo, gặm xác chết trên mặt đất.

Có vẻ ngửi thấy mùi người lạ, con Zombie chậm rãi quay đầu, để lộ khuôn mặt nát vụn trắng hếu, trên miệng vẫn còn dính đầy thịt nát và vết máu.

Đây là cảnh Zombie "quay đầu cười" nổi tiếng nhất trong Resident Evil 1!

Trong game, đoạn này vốn được thể hiện bằng công nghệ đồ họa kỹ thuật số, sau đó sẽ cho người chơi chiến đấu với Zombie.

Nhưng bây giờ nó xuất hiện trước mắt tên béo một cách chân thật.

Khuôn mặt nát vụn kinh khủng, ánh sáng tối mờ bốn phía xung quanh, cộng thêm bầu không khí đầy ngột ngạt trong phòng khiến tên béo bị dọa sợ, sau đó bị Zombie đánh gục, cắn chết.

Lúc Resident Evil mới ra, màn này đã khiến không biết bao nhiêu người sợ hãi.

Phương Khải đã xem cảnh này rất nhiều lần, đương nhiên cũng miễn dịch với nó từ lâu, nhưng tay mơ như Vương béo thì vẫn sợ phát run.

Giết không chết, sức mạnh lớn, lại không biết đau, đã có người bình thường nào từng gặp loại quái vật như thế?

Tuy chỉ là trò chơi nhưng độ chân thật và tự do của phiên bản thực tế ảo này cao hơn bản bình thường rất nhiều, cảm giác kích thích và căng thẳng cực mạnh đồng thời kích thích tuyến thượng thận của Vương béo. Trong nỗi sợ hãi kèm theo sự hưng phấn nhè nhẹ, cậu ta cầm dao găm xông tới.

Lúc này, biểu hiện của cậu ta tốt hơn lần trước rất nhiều, hai tay nắm chặt dao găm, đâm thật mạnh vào ngực Zombie.

Thế nhưng cậu ta đã mắc phải một sai lầm trí mạng!

Vương béo không phải Phương Khải, nào biết muốn giết Zombie phải đánh vỡ đầu nó. Nhát chém này của cậu ta không những không giết được Zombie, ngược lại còn chọc giận nó. Con Zombie nổi giận gầm lên, điên cuồng tấn công.

Sau khi con người biến thành Zombie, sức mạnh tuyệt đối không phải chuyện đùa, ít nhất cũng mạnh hơn gấp ba lần người bình thường. Phát lao đến này đẩy Vương béo ngã nhào xuống đất, sau đó nó cắn vào động mạch chủ trên cổ cậu ta.

"Sao không đánh chết được con quái vật này vậy?"

Vương béo điên cuồng gào lớn. Cậu ta đâm một nhát vào chỗ hiểm nhưng không có tác dụng gì, còn chọc nó nổi điên?

Cũng may lúc này khác với lần đầu đột ngột không kịp đề phòng, cậu ta đã có chuẩn bị, vội vàng dùng tay che cổ mình lại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Trong lòng Vương béo vô cùng căng thẳng, một tay giữ lấy cổ Zombie không cho nó táp tới, một tay dùng dao găm đâm mạnh vào thái dương nó.

Cậu ta chọc liên tiếp vài dao mới thấy sức lực của con Zombie yếu dần, rồi chậm rãi ngã ra đất.

"Cuối cùng cũng chết!" Vương béo vừa cảm nhận nỗi sợ hãi do con quái vật này mang đến, vừa nằm trên mặt đất thở hổn hển. Khi nghĩ bản thân mình vừa giết được một con quái sức mạnh khổng lồ gần như không cách nào giết chết nổi, sự hưng phấn đã vượt qua nỗi sợ hãi, cậu ta có cảm giác đạt được thành công.

Cậu ta là một võ giả. Hơn nữa đa số người luyện võ của thế giới này đều sùng bái sức mạnh. Cảm giác thành công khi dốc hết sức để sức giết được kẻ địch mạnh thật sự quá đã!

Cậu ta bò dậy, tìm xung quanh một lúc, thấy không có đồ vật nào đáng giá mới quay người định rời đi.

"Quái vật kinh khủng này chính là Zombie trong lời Khải Tử nói sao?" Vương béo cảm thấy hứng thú với cốt truyện của trò chơi này. Cậu ta chưa bao giờ nghe thấy hay đọc được thế giới nào như vậy trong các tiểu thuyết hay truyện ký. Rốt cuộc thế giới này là thế giới thế nào?

Cậu ta cảm thấy mình sắp không chờ nổi nữa, muốn tiếp tục thám hiểm.

"Có điều mấy con quái vật này quá lợi hại, cũng may nếu chết trong game còn có cơ hội làm lại." Vương béo hơi tiếc nuối, bây giờ cậu ta vẫn cảm thấy trò này quá khó, dù sao đa số người mới chơi đều cảm thấy sợ hãi khi bị Zombie khống chế.

Đột nhiên tên béo nhìn thấy có một luồng khí trắng từ trong thi thể con Zombie chảy vào người mình, cảm giác ấm áp lan ra toàn bộ cơ thể, thậm chí sức mạnh cũng tăng lên vài phần.

Một lúc sau…

Sau lần giết Zombie đầu tiên, Vương béo lại chết thêm vài lần nữa, cuối cùng mới phát hiện ra phương pháp đánh vỡ đầu, hơn nữa còn nhặt được một khẩu súng lục ở sảnh lớn, dùng súng giết được vài con khác.

Trong sự sợ hãi còn mang theo cảm giác kích thích và thách thức, tuy Zombie vừa mạnh vừa đáng sợ, nhưng cảm giác kích thích mỗi khi giành chiến thắng quả thực khiến người ta không thể dừng lại.

Đúng lúc này, máy vi tính hiện tin nhắc nhở:

[Thưa quý khách, số dư của bạn không đủ, vui lòng nạp thêm.]

"Hết rồi sao?"

Vương béo tháo máy giả lập, nhảy khỏi ghế ngồi.

"Anh thừa nhận trò chơi này của chú rất hay, một hai viên linh tinh còn có thể chấp nhận, nhưng bảy viên thì quá đắt!"

Mặc dù đã nghiện trò này, thế nhưng vấn đề ở đây là cậu ta định dùng số tiền đó để chạy chọt cho kỳ thi.

Lúc bình thường thì không sao, nhưng bây giờ không thể phung phí số tiền này được.

Còn chưa dứt lời, mặt Vương béo đã đột nhiên thay đổi.

Phương Khải thoát khỏi game, nhìn biểu cảm của Vương béo, cất lời: "Cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy...?"

Vương béo dùng sức vung quyền, sau đó lại đá đá hai cái trên không, mặt nhăn sâu hơn: "Sức mạnh và tốc độ của tôi đều tăng? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đều tăng? Thăng cấp rồi à?"

Phương Khải như đã biết trước, mở bảng nhân vật của cậu ta lên, thấy ở dưới ảnh chân dung của Chris có một dòng kinh nghiệm nho nhỏ, đầu dòng đó là một hàng chữ: Lv 2.

Trong Resident Evil 1 không có hệ thống cấp bậc, nhưng phiên bản được hệ thống cung cấp này thì khác, nhân vật trong này có thể thăng cấp. Sau khi thăng cấp, mọi phương diện như sức mạnh, phản xạ… đều được nâng cao. Đồng thời những thay đổi này cũng tác dụng lên người chơi ở một mức độ nhất định.

Đây mới chính là siêu công nghệ của hệ thống.

Vương Thái lập tức bị sốc!

Cậu ta mới là một võ giả bình thường ở cảnh giới Đoán Thể, toàn bộ tố chất của thân thể tăng lên có ý nghĩa ra sao? Nghĩa là có thể nhanh chóng gia nhập vào hàng ngũ võ giả chính thức.

Hơn nữa điều này còn có điểm tốt khác, chính là kỳ thi của học viện Lăng Vân vào ngày mai.

Trò chơi này có vô số những điều mới lạ, đầy kích thích, rất hấp dẫn, lại còn có thể gia tăng thực lực!

Phải biết rằng một võ giả muốn gia tăng thực lực, ngoài việc mỗi ngày đều phải luyện công, luyện khí lực vô cùng khô khan thì không còn cách nào khác cả.

Nhưng bây giờ, cậu ta cảm thấy mọi thứ giống như một cuốn tiểu thuyết, mình hóa thân thành nhân vật chính, tiến vào thế giới trong truyện, bắt đầu hành trình phiêu lưu mạo hiểm, cảm giác này thật sự là quá đã! Quá thần kỳ!

Quan trọng nhất là cảm giác thành công mỗi khi tự tìm ra được nhược điểm và chiến thắng một con quái vật khủng bố, đúng là sảng khoái chết đi được!

Trò chơi này đã kích thích, lại còn có thể tăng thực lực? Chút lo lắng cuối cùng của Vương Thái tan thành mây khói.

Quá trâu bò rồi!

Mặc dù không biết tiền bối tu chân nào tạo ra thứ tốt như vậy, nhưng bây giờ xem ra hai viên linh tinh một giờ chơi không phải là đắt, ngược lại còn rất hời!

Sự hoài nghi về ý nghĩa thực tế được gỡ bỏ, lần đầu tiên người dị giới Vương Thái cảm nhận được sức hấp dẫn của trò chơi

Nhưng khi sờ vào chút linh tinh ít ỏi trong túi áo…

Đây là khoản tiền cuối cùng cậu ta chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai.

Vương béo vội kéo Phương Khải, nhỏ giọng hỏi: "Khải Tử này, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện. Tôi chơi ở chỗ cậu thêm mấy giờ, có thể... khuyến mại cho tôi không?"

Cậu ta biết rõ đút lót giám khảo cũng chưa chắc có tác dụng, bây giờ về luyện công, nước đến chân mới nhảy lại càng vô ích, hơn nữa còn nhàm chán vô vị.

Chi bằng ở đây chơi game mấy tiếng.

Thế nhưng Phương Khải thở dài, lắc đầu: "Không phải tôi không muốn khuyến mại, mà là không thể." Hắn chỉ vào bảng đen trước cửa: "Trên đó đã viết rất rõ ràng, không có khuyến mại."

"Không phải chứ... Này Khải Tử, với mối quan hệ thân thiết của hai chúng ta mà cậu nỡ lòng bủn xỉn với tôi sao?" Vương Thái tức giận vô cùng.

"Nếu tôi bủn xỉn thì khi nãy đã không chỉ cho cậu."

Sức hấp dẫn của trò chơi ở chỗ bản thân phải tự mình tìm hiểu, nhưng Phương Khải không những tiết lộ cách chơi, vừa nãy còn mở miệng hướng dẫn, nói ra một chút kiến thức về bối cảnh đã là tốt bụng lắm rồi, hắn lạnh nhạt nói: "Nếu là người khác, tôi còn lười quan tâm ấy chứ."

Thấy Phương Khải khó chơi, Vương Thái đành thôi, cậu ta hậm hực: "Vậy mai tôi mang tiền đến trả cậu là được chứ gì?"

Phương Khải lại liếc mắt về phía bảng đen.

Sao Vương Thái không hiểu ý của hắn, đành nhỏ giọng lầm bầm: "Cái thằng này, thật là chán chết."

Cậu ta cầm mấy viên linh tinh đặt lên mặt bàn: "Tiếp tục!"