webnovel

Dưa Gang Nhỏ Của Anh

Ngay từ khi còn nhỏ thì hắn đã là một tên háo sắc có đánh chết hắn thì hắn cũng không thừa nhận. Nhưng mà cũng vì chị gái ngốc nghếch kia quả thật cực kì đáng yêu. Mặt tròn tròn, mắt tròn tròn, còn có ngực cũng tròn tròn luôn….. Lúc nào cũng “tự tiện” xuất hiện trong giấc mộng của hắn dù hắn chưa cho phép. Làm hại hắn không tự kiểm soát được đầu óc của chính mình, luôn toàn là một “mảng đen tối”… Rõ ràng là cô lớn tuổi hơn hắn, nhưng sao lại không biết tự chăm sóc bản thân mình. Đối với người ngoài cũng không đề phòng chút nào, càng lớn thì ngực càng to chứ não không thấy lớn thêm tẹo nào.  Tâm tình phiền muộn, cô uống đến say khướt rồi lê gót đi kể khổ với hắn. Không mắng cô không được. Nhưng cô vậy mà dám “nghênh ngang” bộ ngực “quả dưa gang”, tự mình xem “nó” như gánh nặng rồi oán trách.  Chửi rủa đàn ông chỉ toàn thích nhìn chằm chằm vào bộ ngực của phụ nữ rồi chảy nước dãi ròng ròng...... Nói thật, đàn ông trên đời này, không ai có thể chịu nổi cái cảm giác khi thị giác của mình “bị kích thích” như thế này.  Nên khi hắn lấy “Chị gái Dưa Gang” làm của riêng xong mới phát hiện thì ra hắn không phải là “nhất thời” bị cô mê hoặc. Mà chính là trong một lúc nào đó hắn đã vô tình yêu người con gái ngốc nghếch này…

DaoistKAYbOL · Urban
Zu wenig Bewertungen
19 Chs

Chương 13

Viên Viên lê lết thân thể mệt mỏi về đến nhà.

Mở cửa, trong nhà đen như mực .

Thật là tịch mịch quá.

Lần đầu tiên cô cảm thấy tịch mịch như vậy... . Tại sao vậy chứ?

Là bởi vì không có người ở cùng sao?

Cô bật TV lên, dù cho trong nhà đã có âm thanh ồn ã, nhưng sao cô vẫn thấy trống trải quá.

Cô đi vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà ra, lơ đãng liếc thấy cái giường có chút xốc xếch, mặt Viên Viên không khỏi hồng lên.

Lúc trước, ở ngay tại cái giường này còn có một người đàn ông nằm...

Tại sao lại có cảm giác chút nhớ nhung như thế?

Khi đó cô từng cẩn thận nhìn hắn, hắn nằm trên giường, thân thể trần truồng, khuôn mặt anh tuần ngủ ngoan như một đứa con nít, trong cổ họng vang lên tiếng thở nhè nhẹ, trầm thấp, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống ... . Hắn thật sự đã trở thành người đàn ông thật sự, không còn là cậu nhóc ngổ ngáo ngày nào.

Hơn nữa còn rất ra vẻ trưởng thành.

Thật ra thì... tuy cùng hắn xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng cô lại không cảm thấy tê tí nào... .

Không được, không được! Trình Viên Viên dùng sức gõ gõ đầu của mình.

"Đau quá..." Cô dùng sức quá tay rồi.

Không thể tiếp tục như thế này nữa!

Đàn ông... . Đàn ông là cái gì chứ, không có đàn ông cô vẫn sống tốt cơ mà, chẳng qua là có chút xíu cảm giác trống vắng mà thôi, một chút xíu mà thôi ...

Bụng cô lại ùng ục kêu.

Trống vắng thì mặc kệ trống vắng, giờ trước phải đi lấp đầy cái bụng đã.

Trình Viên Viên mở tủ lạnh nhìn xem một chút, hình như không có gì có thể ăn được, đành phải ra ngoài mua thôi.

Nhưng vừa mở cửa ra, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt Khương Đường, tay của hắn đang chuẩn bị đè xuống chuông cửa.

"Cậu tới đây làm gì?"

Ngoại trừ kinh ngạc, cô có chút cảm giác vui mừng.

"Viên Viên ,em hãy nghe anh nói, chuyện trước đây thật ra là hiểu lầm, anh không cố ý giễu cợt em như vậy."

Cô cắn cắn môi dưới, quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn hắn.

"Viên Viên, đừng không để ý tới anh như vậy, được không?" Khương Đường đột nhiên cầm tay của cô.

Cô sợ hết hồn, theo tự nhiên muốn rút tay về, nhưng Khương Đường biết ý định của cô, càng nắm càng chặt.

Trình Viên Viên luống cuống, lôi lôi kéo kéo một lúc lại theo bản năng của người học Judo, lấy chân mình chèn vào sau gót chân của Khương Đường, khiến hắn mất đi trọng tâm, sau đó dùng sức đẩy người về phía trước.

Và, Khương Đường ngã sóng soài trên mặt đất, bày ra tướng ngã hình chữ "đại" vô cùng khó coi.

Cô lần này cố ý dùng võ với hắn, nhưng cũng không dồn quá sức, thấy bộ dạng như thế của hắn cô không khỏi nghi ngờ,tại sao Khương Đường lại dễ dàng bị cô quật ngã như vậy?

Cô nhớ hắn trước kia từng đi theo cô học Judo cũng được hai, ba năm. Giáo viên dạy Judo còn hết sức khen ngợi hắn có năng khiếu, thậm chí còn muốn nâng cao kĩ năng cho hắn để thi đấu quốc gia, thế nhưng sao bây giờ hắn lại kém như vậy? *cái này em chém tí ^^*

Nguyên nhân cũng chỉ có một mà thôi!

"Là cậu cố ý có phải không?" Trình Viên Viên làm bộ thở phì phò nói.

Thật ra thì sự tức giận của cô dành cho hắn cũng đã gần như hết rồi, giờ nhìn thấy hắn chũ động đến tìm cô lại còn mặc ý cô đánh cho hắn té ngã trên đất thì cơn giận đã bay đâu mất tiêu, thậm chí khi nhìn thấy hắn như vậy, cô còn thấy đau lòng không ít.

Rõ ràng cô lớn hơn tuổi hơn hắn, cô còn cố tình gây sự như vậy, giống như đang muốn làm loạn, thật không giống như cách cư xử của một người trưởng thành.

Khương Đường chật vật bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người. Hắn lại không hề tức giận, còn nhìn Viên Viên nở nụ cười mê người.

Hàm răng trắng noãn, môi mỏng khêu gợi, Viên Viên không tự chủ nhìn đôi môi của hắn, lại nhớ đến nụ hôn nóng bỏng đêm đó, khiến cô ngẩn người không biết làm sao.

"Viên Viên, em còn tức giận sao?" Khương Đường hỏi.

Cô cũng không phát hiện, hắn đã không còn gọi cô là "Chị Viên Viên" nữa.

"Viên Viên?" Hắn lại hô lên.

Hình như là cô đang ngẩn người có phải không?

Lúc này, sắc mặt Viên Viên đột nhiên biến đổi.

Cặp mắt cô trợn tròn, môi hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, giọng nói run rẩy: "Tôi... trong quần tôi... Ngứa... Có chút ngứa..."

"Hả?"

Khương Đường khó hiểu, cô từ lúc nào lại trở nên "nhiệt tình" như vậy, đứng trước mặt hắn lại dám nói ra những lời "trêu ghẹo" như vậy. Lúc này, Trình Viên Viên đột nhiên nhảy cẫng lên, vừa dùng sức giậm giậm chân vừa hoảng sợ hô to:

"Con gián ! Con gián ! Trong quần của tôi giống như có con gián ... A!"

Cô sợ nhất là gián !

Tại sao lại có gián bò vào quần cô lúc này chứ?

Cô đã đã báo chủ nhà trọ từ trước, liên lạc với người làm bên công ty diệt côn trùng đến quét dọn sạch sẽ, nhà này thật sự quá bẩn!

"A! A ──"

"Viên Viên, em làm sao vậy?" Khương Đường hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trong quần cô giống như thật sự có gì đó chạy loạn bên trong.

"Con gián ... Con gián ! A! Tôi không chịu nổi nữa rồi!"

Cô sợ gián muốn chết, trước mặt Khương Đường không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức cởi quần ra, Khương Đường nhịn không được há mồm đến suýt chút nừa là làm rớt cái cằm của mình xuống đất luôn.

Như vậy có phải là hơi quá không? Chỉ vì một con gián mà cô dám cởi quần trước mặt hắn?

"Viên Viên, em không nên kích động như thế..." Lời hắn còn chưa nói hết, một cái quần liền ném tới trên người hắn.

Viên Viên trừng hắn một cái, chán ghét nhìn hắn như nhìn thấy một con gián, sau đó vội vàng chạy vào phòng tìm quần sạch sẽ mặc vào.

Khương Đường cầm quần trong tay, nhìn thấy một con gián rớt xuống đất, chậm chạp bò ngang giày da của hắn.

Hắn giơ chân lên, muốn đạp cho con gián chết bẹp, nhưng suy nghĩ một chút, lại đem chân để xuống.

Ít nhất con gián này cũng vừa mang lại cho hắn chút may mắn, tốt nhất là nên tha cho nó một mạng.