Cuộc sống đại học, một hành trình tưởng chừng mới mẻ nhưng lại đầy những lối mòn quen thuộc, nơi đống bài tập chất thành núi và những buổi học nhàm chán nối dài vô tận. Sự mệt mỏi và u ám thường bao trọn màn đêm tĩnh mịch, đến nỗi người ta có thể nghe rõ từng nhịp tim mình đập. Trong chuỗi ngày đơn điệu đó, Ngọc Huy cũng chỉ là một sinh viên bình thường. Nếu không tính đến cái đầu nhanh nhạy, cậu chẳng có gì nổi bật.
Buổi sáng hôm ấy cũng chẳng khác gì những ngày khác. Lớp học lịch sử chìm trong không khí buồn tẻ, giọng giảng viên đều đều như tiếng ru, khiến cả lớp lặng lẽ gật gù. Huy chống cằm nhìn bạn thân bên cạnh, buột miệng:
"Ê, lát chuồn đi bi-a không?"
Bạn cậu liếc mắt sang, ánh mắt đầy bất lực, chẳng buồn đáp. Chữ "không thích" hiện rõ trên mặt. Huy nhún vai, quay đầu lén nhìn giảng viên rồi gục xuống bàn. "Gọi tao dậy nếu có gì nhé," cậu lầm bầm dặn dò.
Cơn buồn ngủ kéo đến nhanh hơn cả dự đoán. Đôi mắt khép lại, nhưng bên trong tâm trí, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
"Tích tắc... tích tắc."
Một âm thanh lạ vang lên, kéo Huy ra khỏi giấc ngủ. Cậu mở mắt, nhưng xung quanh không còn là lớp học. Một vùng tối vô tận bao phủ lấy cậu, rộng lớn đến mức chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta rùng mình.
"Đây là đâu vậy?!" Huy hét lớn, âm thanh vang dội, chìm sâu vào khoảng không như thể đang trả lời lại chính mình.
Không đợi câu trả lời, Huy bắt đầu chạy, đôi chân tự động lao theo một hướng vô định. Sự sợ hãi khiến trái tim đập thình thịch, nhưng trong bóng tối ấy, một tia sáng bất chợt lóe lên trước mặt.
Ánh sáng ấy như một chiếc phao cứu sinh. Huy không nghĩ ngợi nhiều, cắm đầu lao về phía nó. Càng đến gần, ánh sáng càng rõ ràng hơn, và một hình dáng khổng lồ bắt đầu hiện ra – đó là một cái cây.
Không phải một cái cây bình thường. Nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tràn ngập cả không gian tối tăm. Khi chỉ còn cách cái cây tầm ba mươi mét, không gian xung quanh bất ngờ thay đổi. Bóng tối tan biến, nhường chỗ cho một vùng nước trong suốt, bầu trời mênh mông trải dài không điểm dừng.
Huy đứng trên mặt nước, ngỡ ngàng nhìn xuống. Đôi chân dẫm nhẹ, mặt nước khẽ dao động, tạo thành những gợn sóng nhỏ. Xung quanh, từ dưới nước, những cây sen rực rỡ bắt đầu mọc lên, trải dài đến tận nơi ánh sáng cây khổng lồ đang đứng.
Không cảm nhận được mối nguy hiểm nào, Huy từ từ bước tới gần. Càng tiến lại gần, ánh sáng từ cái cây càng mạnh mẽ hơn, nhưng lại không khiến người ta khó chịu. Trước mặt cậu giờ đây là một cảnh tượng đẹp đến siêu thực: cái cây khổng lồ đứng sừng sững giữa hồ sen bao la, xung quanh là bãi cỏ xanh mướt.
Bị cuốn hút một cách kỳ lạ, Huy vô thức đưa tay chạm vào thân cây. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm nhè nhẹ của thiên nhiên. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, ấm áp và thanh cao, khiến Huy rùng mình.
"Rất vui được gặp con, con trai của ta."
Giật mình, Huy ngẩng đầu nhìn lên. Một nữ nhân xuất hiện trên cao, đứng tựa vào cành cây lớn. Bộ váy cổ trang của bà lộng lẫy, uy nghi, nhưng đôi mắt bà lại đầy vẻ dịu dàng.
Huy không quan tâm vẻ ngoài kỳ lạ ấy, trong lòng cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi quái quỷ này. Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, cậu lớn tiếng hỏi:
"Cháu hỏi... đây là đâu, và... người là ai?"