Nơi nào đó.
Trong gió tuyết vô tận.
Đám người Lục Minh chật vật đứng lên, kiểm tra cơ thể một chút, trong sự tập kích có uy lực siêu cấp này, bọn họ lại không hề có chuyện gì!
"Là Tiểu Tiểu Lam đã khống chế sức mạnh tự hủy đến cực hạn rồi."
Tiểu Tiểu Kiếm nhỏ giọng nói.
Đúng vậy.
Chính là bởi vì năng lực không chế siêu mạnh của Tiểu Tiểu Lam, lần tự hủy này gần như đã hoàn thành trong cơ thể ông già kia, cho nên đám người bọn họ không bị chấn động mà thôi.
Thì ra là thế.
Lục Minh đã hiểu.
Có điều tự hủy quy mô như vậy lại có thể khống chế tỉ mỉ đến vậy sao?
"Chắc là, đã quen quá rồi?"
Tiểu Tiểu Kiếm thở dài.
Lục Minh: "..."
Tiểu Tiểu Lam đáng thương.
Có điều, bây giờ không phải là thời điểm hoài niệm, sau khi đầu óc hôn mê của Lục Minh tỉnh lại, anh lập tức nhìn thấy trong gió tuyết có một bóng người hiên ngang...
Nơi đó.
Ông già kia vẫn còn ở đó.
Unterstützen Sie Ihre Lieblingsautoren und -übersetzer bei webnovel.com