webnovel

Chương 29: Ta là cha cậu!

Redakteur: Nguyetmai

Mà giờ phút này.

Ở học viện nghề nào đó.

Chuyện ở khu mỏ đang dần dần lan truyền khắp học viện.

Đám sinh viên đều biết hoạt động lần này khốc liệt đến mức nào, càng biết lần này trong nhóm sinh viên năm hai có một đám người dữ dội có thể chống chọi với người tu luyện ba sao!

Cung thủ siêu đẳng, Hạ Vũ.

Chuyên gia ảo cảnh, Trương Tiểu Bàn.

Chuyên gia nguyên tố, Thường Lượng.

Chuyên gia chế tạo thẻ bài, Lục Minh.

Bốn người bọn họ đột nhiên trở thành nhân vật truyền kỳ trong trường học.

Tuổi tác?

Không ai quan tâm!

"Bọn họ thật sự mạnh như vậy sao?"

"Cậu nghĩ sao? Tôi cho cậu biết, lúc đó tôi nhìn thấy rất rõ ràng, mũi tên băng lạnh của Hạ Vũ kia đã làm kẻ địch đông cứng lại, Ánh sáng của Thường lượng khiến cả đám đều mù mắt. Một ảo cảnh của Trương Tiểu Bàn đã khiến kẻ địch chìm đắm trong ảo cảnh, không thể thoát ra, chỉ có thể co cụm lại."

"Cậu dùng từ không thể thoát ra có phải hơi quá rồi không?"

"Nói chung là rất mạnh."

"Vậy còn Lục Minh?"

"Đàn anh Lục Minh…"

Người kia thở dài một hơi: "Người ta trực tiếp phá hủy khu mỏ đó…"

"???"

Sinh viên kia trợn trừng mắt: "Phá hủy?"

"Tôi nói cho cậu nghe, lúc đó…"

Người kia nhỏ giọng nói.

Vì vậy…

Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết có một chuyên gia chế tạo thẻ bài rất dữ dội, chuyên chế tạo thẻ phá hủy, đi đến đâu phá hủy đến đó, thấy ai không vừa mắt thì chôn sống luôn.

Cực kì đáng sợ!

Giờ phút này.

Ở phòng làm việc của hiệu trưởng.

Một người trung niên đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn báo cáo hoạt động thực tập lần này. Ông ta chính là hiệu trưởng của Học viện Kỹ thuật nghề.

Nội dung trong báo cáo rất chi tiết.

Yêu quái lều…

Phó Hồng Danh…

Thậm chí còn có từng câu mà bọn họ đã nói.

Chuyện khu mỏ lần này nhờ mấy sinh viên này mới có thể may mắn thoát nạn, cũng gián tiếp chứng minh tiềm lực của những sinh viên ấy, đương nhiên bọn họ phải quan tâm đặc biệt.

Có lẽ…

Những đứa trẻ này có thể trở nên nổi trội hơn người!

Học viện của bọn họ cũng nên có một vài sinh viên có thiên phú rồi.

"Những đứa trẻ này rất khá!"

Hiệu trưởng rất hài lòng.

Kiểu người nào mới có thể trở nên nổi trội hơn người?

Có can đảm!

Có đầu óc!

Tuy bọn họ còn thiếu sót khi xử lý chuyện khu mỏ, nhưng chỉ vài người tu luyện một sao lại có thể nghĩ tới chuyện này đã là rất giỏi rồi.

Nhất là…

Lục Minh.

"Dù sao cũng là em trai của cô ấy…"

Hiệu trưởng mỉm cuời.

Có điều.

Trước bàn làm việc của ông ta, một ông lão mái tóc hoa râm đang đứng đó, nhìn hiệu trưởng cầm báo cáo, lúc thì gật đầu, lúc lại cười ngây ngô.

Nhìn rất ngu ngốc! Thật sự giống như một kẻ ngốc vậy!

"Lúc cậu xem báo cáo có thể đừng lắc qua lắc lại được không?"

Ông lão thở dài.

"Như vậy mới có khí chất của lãnh đạo."

Hiệu trưởng không để ý.

"Ha ha!"

Ông lão cười lạnh một tiếng, lười để ý đến ông ta, chỉ nói: "Sáng sớm hôm nay đám người Hạ Vũ đều dùng bằng khen đổi lấy hướng dẫn, tin rằng trải qua lần huấn luyện này thì thực lực bọn họ sẽ tăng lên."

"Rất tốt!"

Hiệu trưởng rất hài lòng: "Lục Minh đâu?"

"Lục Minh ra ngoài ở, hôm nay vẫn chưa tới."

Ông lão trả lời.

"Ông cảm thấy cậu ta sẽ chọn ai?"

Hiệu trưởng đột nhiên hỏi.

"Vấn đề lớn nhất của cậu ta bây giờ là trình độ cơ bản." Ông lão suy nghĩ một chút: "Nếu như muốn nhanh chóng nâng cao trình độ thì phải tìm một thầy giáo có đường vân cơ bản giỏi nhất!"

"Ví dụ như?"

"Ta!"

Ông lão tự hào ưỡn ngực.

"Ha ha!"

Hiệu trưởng cười lạnh: "Có phải ông quên rồi không, tôi mới là chuyên gia chế tạo thẻ bài mạnh nhất học viện chúng ta!"

"Nhưng nền tảng của cậu không tốt bằng ta."

Ông lão cố chấp nói.

Trước đây, ông tu luyện căn bản hơn mười năm, rất hiếm người có thể vượt qua!

Không chỉ là học viện nghề này, mà ngay cả thành phố này cũng không tìm được mấy người am hiểu đường vân cơ bản hơn ông, nhất là người có nền tảng tệ hại trước mắt!

"Nhưng tôi là chuyên gia chế tạo thẻ bài mạnh nhất học viện chúng ta!"

Hiệu trưởng tức giận.

"Nhưng nền tảng của cậu không tốt bằng ta."

Ông lão cười nhạt.

"Tôi có thể truyền thụ cho Lục Minh nhiều kiến thức chế tạo thẻ hơn."

Hiệu trưởng không phục.

"Nhưng nền tảng của cậu không tốt bằng ta."

Ông lão cười nhạt.

"Tương lai tôi còn có thể mạnh hơn nữa, còn ông đã không có bất kỳ sự tiến bộ nào."

Hiệu trưởng không cam lòng nói.

"Nhưng nền tảng của cậu không tốt bằng ta."

Ông lão cười nhạt.

Hiệu trưởng: "…"

"Có thể đừng nói chuyện này nữa không?"

Hiệu trưởng không nói gì.

Tuy thiên phú của ông ta ưu tú hơn người nhưng lúc còn trẻ lại quá ham chơi, không thể thi đậu trường tốt, mặc dù sau đó ông ta đã ý thức được vấn đề nên cố gắng học tập, thậm chí trở thành một hiệu trưởng, nhưng nền tảng vẫn là điểm yếu của ông ta, nhất là sau khi ông ta càng ngày càng mạnh.

Học tập đường vân cơ bản nào có dễ thay đổi như vậy?

Tất cả thẻ bài đều được xây dựng trên cùng một nền tảng, mỗi đường vân được vận dụng trên tất cả những thẻ bài ông ta học đều gắn bó chặt chẽ với đường vân cơ bản.

Đường vân cơ bản là gì?

Đương nhiên không phải chỉ là nét vẽ như bề ngoài.

Mà nó chứa đựng sự ổn định của năng lượng, kiểm soát năng lượng, dòng chảy của năng lượng trong một nét bút, nó rất cần thiết trong kỹ thuật chế tạo thẻ bài sau này.

Mỗi đường vân cơ bản đều không giống nhau.

Mà kỹ thuật chế tạo thẻ bài thì sao?

Thông thường nó là phương án tính toán nhiều đường vân cơ bản theo nguyên lý nhất định.

Vì thế thay đổi mỗi đường vân cơ bản thì có lẽ tất cả kỹ thuật chế tạo thẻ bài đã từng học đều phải học lại từ đầu. Kỹ thuật càng cao cấp, thay đổi càng phức tạp hơn.

Vì thế…

Ông ta chỉ có thể từ bỏ.

Huống chi, ông ta thấy đường vân cơ sở chỉ cần làm theo tiêu chuẩn là được. Đường vân của ông ta đã được coi là khá ưu tú trong nhóm chuyên gia chế tạo thẻ bài.

Lãng phí nhiều thời gian tu luyện nền tảng đến mức xuất sắc có ích lợi gì chứ?

Ví dụ như…

Người trước mặt này.

Hừ! Luyện tập nhiều năm như vậy không phải hiện giờ cũng chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài ba sao thôi ư?

Nghĩ tới đây, hiệu trưởng mới chợt nhớ tới nỗi khổ vừa phải chịu, nhất thời tỉnh táo lại, cất cao giọng nói: "Đến bây giờ ông vẫn chỉ là chuyên gia chế tạo thẻ bài ba sao!"

Ông ta quyết định.

Không cần quan tâm ông lão kia nói gì, ông ta chỉ cần nói những lời này là được.

"…"

Ông lão nhìn ông ta với ánh mắt kỳ lạ, sau đó chậm rãi nói: "Nhưng ta là cha cậu đó!"

"Lão Giang, ở trường học không nói việc riêng!"

Hiệu trưởng lập tức giận dữ.

"Không nói việc riêng thì ta cũng là cha cậu."

Ông lão trầm giọng nói.

"Có tin con đuổi việc cha không?"

Hiệu trưởng thở hổn hển.

"Cho dù đuổi thì ta cũng là cha cậu."

Ông lão cười thản nhiên.

"Lão Giang, đừng khinh người quá đáng!"

Hiệu trưởng nổi giận.

"Giang Phong, ngay cả cha mà mày cũng không nhận hả?"

Lão Giang không chịu lép vế.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu thua.

"Ha ha."

Giang Phong cười xùy: "Con ngoan không đấu với cha, hơn nữa quyền quyết định ở trong tay Lục Minh, con muốn nhìn xem đến lúc đó cậu ta sẽ chọn ai!"

"Ta cũng chờ xem!"

Lão Giang không thèm để ý.

Phòng làm việc lập tức yên tĩnh lại.

Giang Phong xem báo cáo trong tay, cuối cùng dừng lại ở chỗ thầy giáo An.

Người giáo viên này…

Giang Phong nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Lão Giang nhìn chỗ ông ta dừng lại, bỗng nói rằng: "Chăm sóc cho thầy An một chút."

"Chăm sóc gì?"

Giang Phong nhíu mày: "Tiền lương cũng trả rồi, thiên phú của con trai anh ta bình thường, nếu muốn vượt lên người khác, e là phải đánh đổi một vài thứ."

"Haiz…"

Lão Giang thở dài một tiếng: "Ta lại nhớ đến mình ngày trước."

"…"

Giang Phong dừng lại.

Thật ra…

Sao ông ta lại không rõ chứ?

Năm đó, nếu lão Giang không từ bỏ tu luyện để bồi dưỡng ông ta thì làm sao có Hiệu trưởng Giang Phong như bây giờ? Cho dù ông ta nghịch ngợm từ nhỏ, không thi đỗ trường học tốt thì về sau vẫn có thể vùng lên.

Thiên phú chỉ là một phần, tài nguyên bồi dưỡng từ nhỏ lại thuộc về phương diện khác.

Mà cái giá phải trả…

Chính là lão Giang vĩnh viễn dừng lại ở cấp bậc ba sao.

"Con biết rồi."

Giang Phong nghiêm túc: "Con sẽ suy nghĩ thật kĩ chuyện thầy giáo An."

"Vậy là tốt rồi."

Lão Giang cũng yên lòng.

Ông rất sợ đứa con trai này đuổi việc thầy giáo An trong cơn nóng giận.

"Như vậy…"

"Con chăm sóc cho thầy An, Lục Minh nhường cho con đi!"

Giang Phong đổi giọng.

"Không thể nào!"

Lão Giang tức giận: "Ta dạy dỗ nó mới là tốt nhất!"

"Thực lực cha kém như vậy chỉ có thể dạy nền tảng, phần phía sau phải làm thế nào?"

Giang Phong gào to hơn.

"Không phải con cũng do ta dạy dỗ sao?"

Lão Giang giận bừng bừng: "Con chết đói à?"

"…"

Giang Phong nghẹn lời.

Ông ta bỗng nhiên cảm thấy kiểu nói lý như này thì lão Giang am hiểu hơn ông ta nhiều.

Đúng lúc này.

Trợ lý hiệu trưởng đi đến, liếc nhìn hai cha con đang cãi vã, khẽ hắng giọng: "Bằng khen… của Lục Minh xuất hiện rồi."

"Hả?"

Mắt của hai cha con đột nhiên sáng rực lên.

"Cậu ta chọn ta hay ông lão này?"

Giang Phong hỏi.

"À…"

Trợ lý do dự một chút: "Đều… không chọn."

"Chọn một chuyên gia chế tạo thẻ bài khác sao?"

Giang Phong không hiểu vì sao.

"Lẽ nào lại tùy tiện chọn bừa?"

Lão Giang cũng nghi hoặc.

Dù sao hai người bọn họ cũng là chuyên gia chế tạo thẻ bài cao cấp nhất học viện, một người trình độ cao siêu, một người có nền tảng vững chắc không ai địch nổi.

"Đều không phải."

Trợ lý dừng lại một chút, cười khổ nói: "Cậu ta đem bằng khen đi bán."

"???"

Giang Phong không thể tin nổi: "Bán… bán?"

"Đúng vậy!"

Trợ lý cũng bất đắc dĩ nói: "Cậu ta triệu tập sinh viên cả khoa chế tạo thẻ lại, sau đó lấy bằng khen mà ngài ký tên đi bán đấu giá rồi."

"???"

Giang Phong ngơ ngác.

Học viện được xây dựng nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có người đem bằng khen đại diện cho vinh dự của trường học, còn có thể đổi được hướng dẫn của thầy giáo chuyên môn đi bán đấu giá.

Đây…

Trò con bò gì thế này?