webnovel

Chapter 4: Echoes From Memory

Riku tỉnh dậy vì ánh sáng chói lòa của cánh cổng. Không gian xung quanh anh giờ đã hoàn toàn thay đổi: một hẻm núi sâu được bao quanh bởi những vách đá dựng đứng, nơi gió hú như tiếng thét của một linh hồn lạc lối. Tầng 4 đã bắt đầu.

Một giọng nói bí ẩn vang lên từ trên trời:

"Ký ức là vũ khí, nhưng cũng là điểm yếu nhất. Đối mặt với chính mình để tiến về phía trước."

Những lời này khiến Riku vô tình cau mày. Anh chém thanh kiếm Ký ức, giờ đã nhuốm màu bạc nhạt sau trận chiến trước.

"Đối mặt với chính mình?" – lặp lại, cố gắng hiểu ý nghĩa.

Anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Trước mặt anh, một cầu thang đá trải dài về phía trước, dẫn đến một hang động tối tăm, nơi có tiếng sấm rền yếu ớt vang vọng. Đó là cách duy nhất để tiếp tục.

Vừa bước vào cửa, một cảm giác thoải mái cơ bản đã xuất hiện. Riku cảm thấy như mình đang bị theo dõi, nhưng anh không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của kẻ thù. Mỗi bước chân trên sàn đá đều vang vọng, nhưng đôi khi... những tiếng vang đó dường như không thuộc về anh.

"Riku...Riku..."

Một tiếng gọi vang lên. Đó là một giọng nói quen thuộc—giọng nói của mẹ anh. Riku dừng lại ngay lập tức, mắt mở to. Trước mặt anh, bóng của một người phụ nữ xuất hiện trong bóng tối.

"Tôi á?" Riku căng thẳng, chân anh loạng choạng.

Người phụ nữ mỉm cười, tiến lại gần hơn. Nhưng khi ánh sáng từ thanh kiếm chiếu vào cô, diện mạo của cô thay đổi: khuôn mặt cô biến dạng thành một cái đầu đầy răng nanh sắc nhọn, đôi mắt cô sáng lên màu đỏ tươi.

"Không phải mẹ!" Riku hét lên, nhảy lùi lại và vung kiếm.

Sinh vật đó kêu lên một tiếng thét chói tai trước khi tan thành khói đen. Nhưng những ký ức đau thương lại hiện lên trong tâm trí anh—hình ảnh ngày anh biết về cái chết bi thảm của cha mẹ mình.

Anh vẫn bước đi, nhưng mỗi bước chân lại mang theo nhiều ký ức hơn. Những khuôn mặt quen thuộc hiện ra: em gái anh khóc ngày họ trở thành trẻ mồ côi, những lần anh bị chế độ đối xử như đồ vô dụng... Mỗi hình ảnh đều tái hiện với sự rõ nét đau đớn.

"Sàn đấu này không chỉ thử thách sức mạnh của tôi mà còn cả tinh thần của tôi."

Khi Riku đi sâu hơn, số lượng ảo ảnh tăng lên. Những người bạn cũ, những đồng nghiệp đã coi thường anh ở thế giới trước, tất cả đều xuất hiện như thể muốn kéo anh trở lại bóng tối.

Nhưng rồi, Riku nhìn xuống Thanh kiếm Ký ức. Ánh sáng của nó nhấp nháy, như thể muốn nhắc nhở anh:

"Những ký ức này là có thật, nhưng chúng không thể ràng buộc tôi được."

Khi Riku tiến gần đến trung tâm hang động, không gian gian khổ trở nên im lặng lạ thường. Không còn gió, tiếng vọng hay ảo ảnh nữa.

Thay vào đó, một vật thể sinh học xuất hiện trong bóng tối. Nó trông giống một con rồng, nhưng được tạo thành từ vô số mảnh ký ức: những hình ảnh rời rạc bao quanh nó, giống như những đoạn phim liên tục được tham chiếu.

"Ai đủ tư cách?" Riku hỏi, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của mình.

Sinh vật đó không trả lời mà chỉ lớn lên, tạo nên một cơn bão quét qua hang động.

"Thật đáng kinh ngạc khi hiện thân của những ký ức đau thương... Nhưng tôi không nên kiểm soát thêm nữa!" Riku hét lên, lao về phía sinh vật đó.

Sinh vật di chuyển nhanh hơn suy nghĩ, mỗi cú đánh đều đủ mạnh để nghiền nát sàn đá. Nhưng Riku không lùi bước. Anh ta sử dụng tốc độ và sự khéo léo của mình để né tránh, trong khi tìm kiếm một sơ đồ.

Khi cô chém vào cơ thể sinh vật đó, những mảnh ký ức rơi xuống đất. Một số mảnh ký ức phát sáng, ám chỉ những hình ảnh mà Riku không muốn nhớ lại: thất bại, những lần bỏ cuộc trước thử thách.

"Lòng can đảm không thể chiến thắng... vì tôi chưa bao giờ đủ mạnh mẽ để đối mặt với chính mình."

Giọng nói lạnh lùng của sinh vật đó vang lên, nhưng thay vì khiến Riku sợ hãi, nó lại khiến bạn thậm chí còn tức giận hơn.

"Sai rồi. Chính vì những thất bại này mà tôi mới có ngày hôm nay!"

Thanh kiếm Ký ức bắt đầu phát sáng rực rỡ hơn. Riku nhớ lại mọi nỗ lực và đau đớn mà anh đã trải qua để có thể đứng đây.

Với một cú nhảy táo bạo, Riku xoay tròn trên không trung và đập thanh kiếm vào đầu sinh vật. Ánh sáng từ thanh kiếm vỡ tan, xóa sạch mọi ký ức rời rạc.

Khi sinh vật đó tan biến, không gian xung quanh bạn trở lại bình thường. Trước mặt Riku, một cánh cổng sáng lên, báo hiệu rằng anh đã vượt qua tầng 4.

Nhưng anh không bước qua. Thay vào đó, Riku nhìn xuống thanh kiếm trên tay mình. Nó sáng hơn bao giờ hết, một lời nhắc nhở rằng ký ức không phải là gánh nặng, mà là sức mạnh nếu anh biết cách sử dụng chúng.

"Tôi sẽ không để bất cứ điều gì, kể cả bản thân tôi, cản trở con đường phía trước."

Riku bước qua cổng, sẵn sàng cho bài kiểm tra tiếp theo.

Nächstes Kapitel