webnovel

Cuộc trò chuyện giữa hai người có khát khao muốn thay đổi số phận

Bốn người hối hả quay về Axeler, Ralanka cõng theo Zebraem hiện đang bất tỉnh trên lưng. Khi chỉ còn cách đó không xa, đã có rất nhiều người chạy đến, đa số là thú nhân, họ đỡ lấy cơ thể của Zebraem thay cho Ralanka và dìu tất cả quay trở về. Ai nấy cũng đều bị thương nặng, nhưng Zebraem là người chịu tổn thương nặng nề nhất. Khi vào đến cổng chính của Axeler, Diego đã đợi ở đó.

Diego: Nhanh chóng đưa tất cả đi chữa trị! Nhanh lên!

Diego: Ganoderma!! Mau chuẩn bị đi!

Ganoderma: Dạ rõ thưa ngài.

Hai người Ralanka và Dande được đưa đến một căn phòng với rất nhiều thiết bị y tế tại đây. Vết thương của họ cần được sơ cứu trước, sau đó sẽ tiến hành chữa trị. Elena được đưa đến một khu vườn với vô vàn loài thực vật và một cái cây khá to lớn ở trung tâm, cô đi vào trong thân cây đó để chữa thương, có lẽ đó là bản thể thật sự của cô ấy. Còn Zebraem được mang đến một căn phòng trắng sáng với một vòng tròn pháp thuật đặt ở trung tâm, xung quanh đó là những người mặc áo trắng đang xếp bằng, tay chấp lại cùng nhau cầu nguyện. Zebraem được đặt xuống ở chính giữa vòng tròn pháp thuật, đây là cách họ dùng đức tin, mượn sức mạnh từ vì thần mà họ sùng bái nhằm chữa trị cho Zebraem.

 Diego: Ganoderma, ngươi hãy chuẩn bị một bể chứa. Sau khi quá trình này kết thúc, hãy đặt Zebraem vào trong đó.

Ganoderma: Tôi hiểu rồi.

Ganoderma gấp rút rời đi.

Ở lãnh địa Tiên Long Tộc, Vpgey Niu Ogan đã trở về nhưng trên người không có bất kỳ một vết thương nào trên cơ thể. Ông ấy được chào đón trong tiếng reo hò của dân chúng, họ ca ngợi chiến công của ông. Sau đó, Tiên Long Vương được một vài người đưa đến một căn phòng, ở bên trong là những người có trí tuệ và kiến thức nhất của Tiên Long Tộc. Họ đứng thành một vòng tròn xung quanh Tiên Long Vương, dường như đang chuẩn đoán gì đó.

Vpgey Niu Ogan: Các ngươi thấy thế nào.

........: Chúng thần chưa từng thấy vết thương nào như thế này trước đây, thưa bệ hạ.

Vpgey Niu Ogan: Quả thật là vậy. Thứ này có thể chữa khỏi không?

........: Chúng thần không thể chắc chắn được. Xin bệ hạ thứ lỗi.

Vpgey Niu Ogan: (thở dài)...

Vpgey Niu Ogan: Không được để bất kỳ ai trong tộc ta biết chuyện này.

Một tháng sau, Ralanka và Dande dần hồi phục. Trên giường bệnh, họ trò truyện với nhau về những chuyện đã xảy ra.

Dande: Liệu ngài Zebraem có ổn không, ngài Ralanka?

Ralanka: Ta không biết.

Dande: Thời điểm ba chúng ta đối đầu với Tiên Long Vương quả thật là quá khốc liệt. Kết cục là lại thua thảm bại đến như vậy.

Ralanka: Trong cuộc đời ta, đây là lần thứ ba ta cảm thấy nhục nhã và bất lực như vậy.

Dande: Ngài có thể kể cho tôi nghe không?

Ralanka: Được.

Ralanka: Lần đầu tiên là khi ta còn rất nhỏ, cha ta đã dẫn ta đi săn. Khi những người trưởng thành bắt được một con Leoquid, ta đã được yêu cầu chặt đầu nó để đánh dấu sự trưởng thành của bản thân. Nhưng..... ta đã sợ hãi và rồi bị nó quật xúc tu trúng sườn, ta đau đớn và sợ hãi trong khi những người còn lại đã kết liễu nó.

Dande: Ngài đã phải chiến đấu từ khi còn rất nhỏ.

Ralanka: Ta là một chiến binh và cũng là một thợ săn, Dande.

Dande: Tôi có thể hiểu vì sao họ có cách giáo dục thế hệ sau như thế. Đó là một sự kế thừa.

Ralanka: Lần thứ hai, đó là lần ta đã chiến đấu hết sức để bảo vệ vùng đất lãnh thổ của cả bộ tộc. Họ đã chiến đấu cùng ta, chúng ta đã thề với cây thánh là sẽ bảo vệ vùng đất của mình đến hơi thở cuối cùng. Lũ nhân loại đã đến đó, tộc ta đã tàn sát vô số kẻ thù, cũng đã ngã xuống vô số người, nhưng kết cục thất bại là điều không thể tránh khỏi. Thời điểm toàn bộ những người chiến đấu cùng ta ngã xuống cũng là lúc tấm thân này rệu rã. Ta đổ gục khi kết liễu toàn bộ kẻ thù, cuộc xăm lăng của chúng đã dừng lại ở trước mắt ta, nhưng khi nhìn lại, phía sau lưng ta chẳng còn một ai cả. Trong thời khắc ấy, Aykon đã đến, ngày ở bên cạnh ta và hứa rằng sẽ khiến mọi thứ trở về như mong muốn của ta. Vào thời khắc ta bất lực nhất, cũng là thời điểm ta nắm được một tia hy vọng le lói.

Dande: Hóa ra đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa ngài và Aykon.

Ralanka: Đây là cơ hội để hồi sinh quê hương của ta, Dande. Dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ nắm chặt lấy nó. Còn cậu thì sao?

Dande: Tôi không trải qua những trận chiến oanh liệt như ngài, tôi cũng không chiến đấu để bảo vệ quê hương mình. Tôi gia nhập quân đoàn để hoàn thành ước nguyện của bản thân.

Ralanka: Đó là gì?

Dande: Tôi muốn được toàn vẹn khi chết đi. Số phận của tộc tôi khi chết đi quả thật rất tàn nhẫn, vì thế nên tôi muốn thay đổi nó. Lúc mà tôi cầu nguyện, nói lên mong muốn của mình với thần linh. Tôi đã gặp ngài Zebraem, ngài ấy đã dẫn dắt tôi đến gặp Aykon.

Ralanka: Cậu và Zebraem đã quen biết cũng lâu rồi nhỉ?

Dande: Đúng vậy, kể từ thời điểm đó đến nay.

Ralanka: Mong cho mong muốn của chúng ta thành hiện thực.

Dande: Mong cho mong muốn của chúng ta thành hiện thực.

 

Cả hai cụng tay nhau thể hiện tinh thần chiến đấu đến cùng không nản lòng để hiện thực hóa khát khao của họ.

Nächstes Kapitel