webnovel

C49

C49

Trong căn phòng tầng hầm bí mật dưới lòng đất, nơi đây tối tăm đến mức chẳng còn một tia sáng nào nếu không bật đèn. Triệu Tú và Y Nguyệt đứng đối diện nhau, ánh mắt cả hai đều nặng trĩu, như chứa đựng cả một bầu trời u ám. Kỳ Anh đứng ngoài, ánh mắt anh luôn thấp thỏm, tâm trạng không thể bình tĩnh. Mỗi người mang trong lòng một nỗi niềm riêng.

Mái tóc Y Nguyệt lúc nãy được buộc gọn gàng nay đã xoã tung, mỗi sợi tóc như muốn bùng nổ theo cơn nóng bực trong lòng cô. Cô cúi đầu, tay run run cầm chặt thanh kiếm, khớp tay trắng bệch. Cả hai đều im lặng, một người mang trong lòng sự thù hận dâng trào, một người thì chờ đợi từng lời nói của người kia như một tia hi vọng mong manh.

Ánh mắt Y Nguyệt nặng nề, nghiêm trọng, như muốn nhìn thấu tâm can của em trai mình. Phía bên Triệu Tú, ánh mắt cậu ta không có gì thay đổi, vẫn là ánh mắt của một người con trai yêu thương chị gái mình, nhưng trong lòng đau đớn khôn xiết, gần như vỡ vụn.

Y Nguyệt nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của Triệu Tú , lúc này cô phải đặt mình vào tâm trạng của cậu, cô vẫn không tài nào hiểu hết nổi nỗi đau của cậu.

"Chỉ vì vậy... mà ngươi đã giết Ân Hoà sao?" Giọng nói của Y Nguyệt run rẩy, như muốn gào thét sự tức giận và đau đớn trong lòng.

Triệu Tú nghe xong chỉ cười, nụ cười nhạt nhẽo như muốn che giấu sự đau khổ trong lòng:

"Hoàng tỷ,.... tỷ còn nhớ đây là cái gì không?"

Cậu ta đưa ra từ trong áo một chiếc khăn vải thêu nhỏ. Y Nguyệt lập tức nhận ra ngay.

"Chiếc khăn này là ngày còn nhỏ Hoàng tỷ đã lau vết thương cho ta, mỗi khi ta tập luyện xong bị thương nặng. Ta vẫn còn giữ nó suốt từ lúc đó đến tận bây giờ. Ta đã luôn dõi theo kề cạnh Hoàng tỷ ngay từ lúc ấy, ta vẫn luôn nghĩ rằng tỷ tỷ chỉ quan tâm yêu thương 1 mình ta cho đến khi lúc Ân Hoà bị bệnh thì tỷ đã gần như bỏ mặc ta. Ban ngày ở cạnh bên chăm sóc hắn, buổi tối lại chong đèn cùng hắn hàn thuyên đêm khuya, trở nên xa cách và không còn thân mật với ta như xưa nữa."

"Ngươi hiểu lầm rồi, cả 3 người em trai ta đều yêu thương như nhau, không thiên vị ghét bỏ ai cả.." Y Nguyệt nói nhẹ nhàng, ánh mắt cô chứa đầy sự xót xa.

"Vậy nếu như người lên làm Hoàng đế là Ân Hoà chứ không phải ta, thì tỷ tỷ có rời đi không?" Triệu Tú hỏi, ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Y Nguyệt, như muốn tìm kiếm lời trả lời trong đôi mắt cô.

Y Nguyệt ngẩn người, nhìn cậu chằm chằm. Lúc này mới tự hỏi mình, thật sự chính bản thân cô cũng không rõ câu trả lời.

"Ta biết ngay mà, lúc nào cũng là anh ta!" Triệu Tú cười khổ, nụ cười của cậu ta như muốn nứt vỡ khuôn mặt, chứa đầy sự đau đớn và tuyệt vọng. "Rốt cuộc thì đến tận bây giờ ta vẫn không hề hối hận khi đã ra tay giết anh ta."

Con ngươi Y Nguyệt lộ rõ vẻ sợ hãi và căm phẫn, cánh môi run rẩy, mãi mới thốt lên lời: "Thật kinh tởm."

"Nếu như đó là ánh mắt Hoàng tỷ nhìn ta bây giờ thì ta không thể tưởng tượng được tỷ sẽ nghĩ gì nếu tỷ ở đó vào ngày ta cầm kiếm đâm chết anh ta, nếu như lúc đó ta phát hiện ra Kỳ Anh thì có lẽ nó cũng không được trốn thoát an toàn và gặp lại Hoàng tỷ như bây giờ đâu." Triệu Tú nói, giọng nói cậu ta chứa đầy sự tự hào và tàn nhẫn.

"Ta cũng biết rằng ngươi sẽ làm vậy nên đã dặn nó hãy trốn đi nhưng nó vẫn không chịu nghe lời ta." Y Nguyệt nói, giọng nói cô chứa đầy sự buồn bã và xót xa. Lời nói của Y Nguyệt khiến Triệu Tú vô cùng tức giận nhưng cậu không biểu lộ ra và vẫn mỉm cười.

"Vậy sau khi Hoàng tỷ giết ta xong sẽ tính thế nào, ở bên cạnh Kỳ Anh hả? Hoàng tỷ cũng sẽ yêu nó? Giống như cách Hoàng tỷ thích Ân Hoà hơn ta vậy," Triệu Tú nói, giọng nói cậu ta chứa đầy sự ghen tuông và tức giận. Mặc dù Triệu Tú không thể hiện ra, nhưng rõ ràng là cậu ta rất buồn về việc Y Nguyệt thích Ân Hoà hơn cậu ta.

"Ta đoán việc ta thích Ân Hoà hơn ngươi lại là

điều tốt," Y Nguyệt nói. Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt xé lòng Triệu Tú, làm gân xanh nổi lên trên trán cậu.

"Ta đoán Ân Hoà và ta nghĩ Hoàng tỷ là một người tuyệt vời mà mọi người đều mong muốn và ngưỡng mộ, nhưng có lẽ nếu Hoàng tỷ không bao giờ rời khỏi Hoàng cung, mọi thứ sẽ bình thường. Nếu ngày đó tỷ vẫn chấp nhận ở cạnh làm Hoàng phi của ta, ta sẽ không có lý do gì để giết Ân Hoà nữa, Ân Hoà vẫn sẽ sống bình thường với chúng ta bây giờ. Ta làm Hoàng đế, còn Hoàng tỷ làm Hoàng phi ở bên cạnh ta, Ân Hoà và Kỳ Anh vẫn sống ở cạnh chúng ta. Mọi thứ không phải tốt hơn

nhiều nếu Hoàng tỷ không bao giờ rời đi khỏi Hoàng cung ngay từ đầu sao?" Triệu Tú hỏi Y Nguyệt, giọng nói cậu ta chứa đầy sự hối hận và mong chờ.

Y Nguyệt giờ đây gần như chết lặng, ánh mắt cô trống rỗng, như lạc vào mê cung của chính tâm trí mình, cô nhắm mắt đau đớn muốn thoát khỏi hiện tại đầy nỗi đau này. Phải rồi, nếu ngày ấy cô không tự nhiên bỏ đi rời khỏi Hoàng cung, thì chẳng phải mọi thứ đều vẫn sẽ diễn ra như bình thường, Ân Hòa vẫn còn sống và Kỳ Anh cũng không phải trốn đi hay sao? Sự hối hận như một con quái vật không hình dạng nuốt chửng lòng cô, khiến cô không thể nào thoát khỏi sự day dứt và nỗi đau thấu tim gan.

Nächstes Kapitel