webnovel

C44: Rời đi

C44

Những ngày tháng bên cạnh Triệu Tú trôi qua như một dòng chảy chậm rãi, nhuốm màu u ám. Cậu ta đã giữ lời hứa, mở rộng cánh cửa Hoàng cung, cho phép Y Nguyệt tự do ra vào. Nhưng cái giá phải trả cho sự tự do ấy, đêm qua của cô, quá đắt.

Dù sao, giờ đây cô đã có thể rời khỏi cung điện, và điều đầu tiên Y Nguyệt nghĩ đến là tìm Kỳ Anh. Nhưng cô biết, Kỳ Anh sẽ không chỉ loanh quanh trong Vương quốc Labyrinth này, cậu ấy chắc chắn đã đi đến một nơi xa xôi nào đó. Y Nguyệt bước đến gần khu vực xe ngựa Hoàng gia, quyết tâm tìm một cỗ xe để bắt đầu hành trình.

"Thu xếp cho ta một cỗ xe ngựa nhỏ, ta muốn ra ngoài một chuyến."

"Hoàng phi, Hoàng thượng đã dặn tôi không cho người mượn xe ngựa ra ngoài," người hầu cảm thấy khó xử, bên nào cũng không thể đắc tội.

"Hôm qua Hoàng thượng đã đồng ý cho ta được ra khỏi Hoàng cung rồi mà?" Y Nguyệt hoang mang, giọng nói mang theo một chút nghi ngờ.

"Dạ nhưng Hoàng thượng dặn là không được cho người mượn xe ngựa."

Lúc này, Y Nguyệt mới hiểu ra, Triệu Tú chỉ muốn mở cửa cho cô đi vòng vòng quanh Vương quốc chơi, chứ không muốn cô đi xa, sợ khó tìm.

Cánh cửa Hoàng cung mở ra rồi lại đóng sầm lại, bóng dáng Y Nguyệt dần khuất xa khỏi cung đình nguy nga. Cô ngồi trên ghế đá, nhìn lên bầu trời u ám, tâm trạng nặng trĩu. Cô không thể mượn được một chiếc xe ngựa nào trong Vương quốc, vì không có một người dân nào dám giao xe ngựa cho Hoàng phi của Hoàng đế, sợ bị liên lụy.

Y Nguyệt đứng dậy, lúc cô vừa quay đầu lại, thấy có bóng người đứng bên cạnh, làm cô giật mình.

Ngẩng đầu lên, Y Nguyệt nhìn thấy Sà Ngọc trong ánh nắng ấm áp.

Cả người Sà Ngọc bây giờ đang mặc một chiếc váy hai dây trắng bồng bềnh, xòe rộng như cánh bướm. Cô không ngờ mình sẽ gặp Sà Ngọc ở đây, cô tì nữ hầu cận bên cạnh Triệu Tú. Cô ta là một cô gái rất ít nói, luôn giữ im lặng. Có phải cô ta đang nghe lệnh Triệu Tú đi theo canh chừng cô không?

"Hoàng quý phi.." Sà Ngọc chào, giọng nói nhẹ nhàng.

"Sà Ngọc, ngươi làm gì ở đây?" Y Nguyệt lạnh nhạt, nghi ngờ.

"Người đang muốn thuê xe ngựa rời khỏi đây đúng không?"

"Phải," Y Nguyệt thẳng thắn thừa nhận

"Tiểu nữ có thể thuê giúp người."

"Ngươi có thể giúp ta sao?" Y Nguyệt trừng mắt nhìn, ánh mắt hơi cảnh giác

Sà Ngọc gật đầu rồi quay đi, lúc trở lại mang tới một cỗ xe ngựa nhỏ.

"Sao ngươi lại giúp ta?" Y Nguyệt khó hiểu,

"Hoàng quý phi khiêm tốn rồi, được giúp đỡ cho Hoàng quý phi là bổn phận của tôi," Sà Ngọc đáp lại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường.

Y Nguyệt quan sát cô ta một lát rồi mới nói:

"Ngươi thích Triệu Tú phải không?"

Sà Ngọc không nói gì, hơi đỏ mặt, Y Nguyệt cũng không nói gì với cô ta nữa, trực tiếp leo lên xe, đầu đội nón mạng che nửa mặt, thúc bạch mã trắng đi. Cô chính thức rời khỏi Hoàng cung Labyrinth lần thứ hai, mang theo bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu bí mật.

.

.

.

Hoàng cung chìm trong bầu không khí nặng nề, mỗi giờ phút trôi qua đối với Triệu Tú như một thế kỷ. Ba ngày đã trôi qua, bóng dáng Y Nguyệt vẫn biệt tăm biệt tích. Cậu ta như con thú bị thương, nổi giận dữ dội, tức giận đến nỗi đom đóm bốc cháy trong mắt.

"Người đâu!! Mau đi tìm Hoàng quý phi ngay lập tức!!" Giọng nói của Triệu Tú vang lên như sấm, mang theo sự tức giận và hoang mang.

Người hầu, quan lính thấy cậu ta giận dữ như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng. Sà Ngọc, người luôn thấu hiểu tâm tư của Hoàng thượng, nhanh chóng tiến ra:

"Hoàng thượng, xin người bớt giận. Chắc là Hoàng quý phi chỉ đi đâu đó quanh đây, có lẽ mấy ngày nữa sẽ lại quay về ngay."

Triệu Tú âm lạnh nói: "Xe ngựa đã cấm không cho Hoàng phi đi, làm sao Y Nguyệt vẫn có thể đi xa ra khỏi Vương quốc?"

Một người hầu cận run rẩy, chậm rãi nói: "Chắc có kẻ đã lén đưa xe ngựa cho Hoàng phi."

"Là kẻ nào?" Triệu Tú hỏi, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.

**

Mỗi ngày trôi qua, đối với Triệu Tú như một năm dài đằng đẵng. Cậu ta cứ mãi chìm trong nỗi đau, nuối tiếc vì đã quá tin tưởng Y Nguyệt. Nếu lúc đó không nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của cô, thì đáng ra giờ đã không phải đau khổ sở như vậy.

Cảm giác tuyệt vọng như một cơn ác mộng quay trở lại, nuốt chửng cậu vào bóng tối. Cậu đã từng mất cô một lần, chờ đợi suốt mười năm mới có thể tìm thấy Y Nguyệt. Giờ đây, lại tiếp tục để đánh mất cô một lần nữa. Cậu nhớ lại đêm hôm đó, cậu biết rõ ràng là cái bẫy, nhưng lại không ngần ngại mà lao vào. Kết cục tự chuốc lấy bi thảm. Những lời nói thề hẹn hôm đó Y Nguyệt nói với cậu tựa như lời nói gió bay, tan biến không dấu tích.

Cậu tự cười nhạo chính mình, một nụ cười chua chát, cay đắng. Yêu cô nhiều đến vậy, đến nỗi bị lừa đau đớn như vậy mà vẫn không hối hận. Trong Hoàng gia, cậu là Vua, bao nhiêu người, bao nhiêu cô gái luôn muốn tìm cách lấy lòng, gây sự chú ý với cậu, mà cuối cùng cậu lại phải đi van xin một cô gái không hề yêu mình. Luôn phải sống trong sự cô độc sợ hãi, cũng là cậu can tâm tình nguyện để mình ôm bông hoa độc, để rồi giờ bị gai nhọn đâm chảy máu.

Nhìn ai cũng thấy chướng mắt, công việc triều chính cũng chả buồn làm. Cậu ta cảm thấy đau đầu, não như muốn nổ tung ra. Cậu thề lần này có tìm được Y Nguyệt cũng phải trói xích cô lại bên mình. Dù cho cô có ghét bỏ thế nào hay làm gì cũng sẽ nhất định không chịu buông. Cậu sẽ không cho phép mình mất Y Nguyệt lần nữa.

Triệu Tú nhìn lại cuộc đời mình, từ thuở ấu thơ, Y Nguyệt luôn là bóng hình quan trọng nhất. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, một cô gái nghiêm nghi với người ngoài, luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, kiêu sa. Nhưng khi ở bên các em trai, cô lại trở thành một người chị dịu dàng, thanh tao, xinh đẹp tựa như nữ thần hạ trần.

Cô là người lần đầu tiên cho cậu biết cảm giác yêu là như thế nào, sự ấm áp và sự đau đớn tột cùng của tình yêu. Y Nguyệt chẳng bao giờ hiểu được, cảm giác mỗi khi được ở cạnh chơi đùa, nói chuyện với cô, cậu chỉ sợ mỗi lúc cô bỏ đi mất. Cậu sợ mất cô như sợ mất ánh nắng, sợ mất không khí để thở.

"Hoàng tỷ, tỷ ghét ta cũng được, cớ sao lúc nào cũng rời bỏ ta đi?"

"Hoàng tỷ, là ta đối xử vẫn chưa tốt với tỷ đúng không?"

"Hoàng tỷ phải đợi đến khi ta trói chân tỷ lại, tỷ mới chịu ở bên ta đúng không?"

**

Hoàng cung Labyrinth như một lồng sắt khổng lồ, bầu không khí u ám đến đáng sợ. Người ngồi trên cao không được vui, người ở dưới cũng chẳng còn con đường sống gì. Sự tuyệt vọng như một cơn bão tàn nhẫn bao trùm mọi thứ.

"Bẩm bệ hạ, thần đã tìm ra được người đưa xe ngựa cho Hoàng phi," một Quan thần nào đó cúi đầu báo cáo.

Triệu Tú thờ ơ hỏi: "Là ai?"

"..." Quan thần do dự một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Chính là....phi tần Sà Ngọc.."

Triệu Tú mở mắt, nhìn về phía Sà Ngọc - lúc này đã gần như run bần bật. Cậu ta nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt: "Tại sao?"

"Thần... chỉ muốn giúp Hoàng phi thôi bệ hạ..." Sà Ngọc sợ hãi đáp, giọng nói run rẩy.

"Ngươi gan không nhỏ nhỉ, dám làm trái lệnh ta sao?" Triệu Tú nói, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.

"Trói ả lại, đánh 100 trượng!!"

Sà Ngọc hai mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy, "Hoàng thượng tha mạng, tì nữ thật sự không dám cãi lời Hoàng phi nương nương." Cô ta không muốn chết, không muốn bị đánh 100 trượng, nhưng lại không thể nói dối Hoàng thượng.

Triệu Tú thấp giọng nói, "Ta nghe người ta nói là ngươi chủ động đưa ngựa cho Hoàng phi trước." Cậu ta không tin Sà Ngọc chỉ là người bị ép buộc, cậu ta biết rõ Sà Ngọc luôn có ý định riêng của mình.

Sà Ngọc bị quân lính vây quanh, trói chặt tay chân, ả kinh động van xin, "Hoàng thượng, tì nữ đã quen ở bên cạnh luôn hầu hạ cung phụng người suốt đằng đẵng mười mấy năm. Giờ người chỉ vì một lỗi nhỏ mà uy sát thần.." Giọng nói của ả run rẩy, mang theo sự van xin thê thảm.

Sà Ngọc hụt hơi thành tiếng thì thào, "Tiểu nữ đã luôn ở bên cạnh phục vụ người, luôn hết lòng yêu thương vì người mà hi sinh bao lần suýt hụt mất mạng.." Những lời nói của ả mang theo sự thật thà và lòng trung thành, nhưng Triệu Tú không còn tin tưởng ả nữa.

Sà Ngọc là cung nữ duy nhất luôn được giữ bên cạnh hầu hạ Hoàng đế. Không phải vì ả là một mỹ nữ, dù trong thân phận khoác lên bộ cung váy phi tần, ả cũng thuộc dạng mỹ lệ nhất trong số những phi tần ở triều đình, một mỹ nhân mang dáng nét u buồn, luôn ẩn chứa nỗi buồn khóc trong lòng. Mà vì cô là một nữ nhân rất có tài năng, một cô gái thông minh thông thạo luôn ở cạnh Triệu Tú giúp cậu chu toàn việc triều chính.

Cô đã sớm biết tình cảm Triệu Tú giành cho Y Nguyệt, nhưng tình yêu của cô là tình yêu thầm lặng, là tình yêu đau khổ, là tình yêu trong bóng tối, mãi mãi không nhìn thấy được ánh sáng. Chỉ có thể đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ cậu mà không hề nảy sinh lòng đố kỵ, tranh giành. Cô luôn giữ im lặng, nhìn cậu ta yêu thương người con gái khác, nhìn cậu ta đau khổ vì tình yêu đó, nhưng không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình.

Cô dốc tâm hao tổn sức lực để hầu hạ cậu, cuối cùng vẫn chỉ đứng sau bóng lưng cô gái mang tên Y Nguyệt. Cô như một bóng ma luôn ở bên cạnh cậu, nhưng không bao giờ được cậu nhìn thấy.

Triệu Tú không chút xao động, đôi mắt hoàn toàn lạnh lẽo, hờ hững nói, "Mang cô ta đi!" Giọng nói của cậu ta không mang theo sự tức giận, mà là sự lạnh lùng và phũ phàng.

Sà Ngọc hồn bay phách lạc, "Hoàng thượng!!!" Giọng nói của ả vang lên trong tuyệt vọng.

Ả bị người ta túm mạnh áo, kéo lôi đi. Sà Ngọc biết rằng, cô ta sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nächstes Kapitel