C38
Sáng hôm sau, khi Y Nguyệt tỉnh dậy, Triệu Tú đã không còn ở đây
Phòng ngủ vắng lặng đến đáng sợ, rèm cửa kéo hờ, chỉ lóe lên sắc trời u ám bên ngoài. Cả người Y Nguyệt như mới vớt lên từ hồ nước, toát một lớp mồ hôi nhớp nháp khó chịu. Cô gắng ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, những hình ảnh đêm qua như những mảnh vỡ vụn vãi trong tâm trí.
Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn xuống chiếc giường còn ẩm ướt, chậm rãi nhấc người xuống. Trên bàn có đặt sẵn một ly nước, không biết đã để đó từ bao giờ, Y Nguyệt cũng chẳng buồn quan tâm. Cô bưng ly nước lên miệng, nước lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, không thể xua đi cái nóng rát khó chịu đang lan tỏa khắp cơ thể. Lúc ngửa đầu, chiếc gương trước tủ quần áo phản chiếu bóng cô, gầy gò mảnh khảnh, cả cơ thể đầy dấu vết ân ái.
Y Nguyệt nhíu mày, môi mím chặt, đi ra cửa. Mấy ngày trước, khi nhìn ra ngoài, Y Nguyệt còn nghĩ Triệu Tú cho nhiều lính canh phi tần bên ngoài phủ của cô như vậy là để bảo vệ nhưng giờ cô lại có 1 suy nghĩ hoàn toàn khác. Lúc này cô cảm thấy giống như bị canh giữ, hay đúng hơn là bị giam cầm.
Y Nguyệt cảm thấy lẽ ra mình nên phẫn nộ nhưng cụp mắt xuống, cô phát hiện lòng mình rất bình tĩnh, như thể đã quen với sự bất lực này. Cô bước ra ngoài, thẳng đến phủ của Triệu Tú muốn hỏi chuyện cho ra lẽ.
Bước vào trong phòng ngủ của Triệu Tú, Y Nguyệt không thấy ai trong này, bỗng có 1 cô cung nữ lạ đi vào nhìn cô, Y Nguyệt cũng quay đầu lại nhìn cô cung nữ.
"Hoàng thượng đâu? Ta muốn gặp Hoàng thượng!" Y Nguyệt giọng hơi khàn khàn, âm điệu lạnh lùng xen lẫn sự mệt mỏi.
Cô cung nữ kia ngẩn ra xong bị cô nhìn chằm chằm thì xấu hổ mãi mới lên tiếng
"Bẩm, Hoàng thượng hiện đang họp mặt triều chính chắc phải mất một lúc nữa mới về."
Y Nguyệt dựa vào khung cửa, bộ dáng hơi mệt mỏi nhưng hoàn toàn không ủ rũ tới mức cụp vai khom lưng. Bất cứ lúc nào cô cũng ưỡn sống lưng rất thẳng, toát ra vẻ kiêu hãnh bất khuất.
Y Nguyệt khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén đảo qua người cô cung nữ kia. Cô nhận ra từ nãy đến giờ, cô gái này cứ nhìn chằm chằm vào cổ vai cô. Chắc chắn cô ta đang chú ý đến vết răng cắn mà Triệu Tú đã để lại trên người cô đêm qua. Trong cả Hoàng cung này, người duy nhất dám động vào cô ngoài Hoàng đế ra thì đâu còn ai. Nhưng Y Nguyệt không hề cảm thấy ngượng nghịu xấu hổ, ánh mắt cô vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng như thường.
"Tên của ngươi là gì?" Y Nguyệt hỏi, giọng điệu không chút e dè. Cô cảm thấy hơi bất ngờ khi trong phòng của Triệu Tú bỗng xuất hiện một cô cung nữ lạ mặt. Cô biết Triệu Tú luôn miệng nói nhớ cô và trông chả có vẻ gì như quan tâm đến việc tìm thêm thê thiếp nhưng cô cũng chả thể nào đoán được hết suy nghĩ của em trai mình đang nghĩ gì. Cô gái này rất có thể là phi tần được sủng ái.
"Tiểu nữ tên là Sà Ngọc." Sà Ngọc - một cô nô tì có dáng vẻ như người trên mây với đôi mắt ngây dại, cô có một khuôn mặt đầy đặn, làn da trắng nõn, mái tóc thưa ngắn chỉ qua tai.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Sắc mặt Y Nguyệt dịu lại đôi chút, cô đoán có thể Sà Ngọc còn nhỏ hơn mình.
Sà Ngọc hé miệng định trả lời, mắt bỗng liếc ra sau một chút, sắc mặt cũng thay đổi theo.
" Hoàng thượng."
Người Y Nguyệt cứng lại, hơi quay người qua, nhưng vẫn rất bình tĩnh làm như không có gì, chỉ thờ ơ liếc cậu ta một cái. Cô lặp lại câu hỏi lúc nãy, nhìn Sà Ngọc - lúc này đang có vẻ bối rối
" Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Triệu Tú liếc nhìn Y Nguyệt và cảm thấy bộ dạng ngày xưa của cô như sống lại, nghiêm trang và điềm tĩnh, từ trên xuống dưới đều toát vẻ cao quý. Dáng vẻ luôn khiến cậu si mê theo đuổi
Sà Ngọc ấp a ấp úng đưa mắt nhìn Triệu Tú. Y Nguyệt mỉm cười, sắc mặt không có vẻ gì khó xử, nhưng cũng chả vui vẻ gì. Sà Ngọc thuộc kiểu người không thích giao thiệp, cô ta cố gắng nói ít chừng nào hay chừng nấy. Y Nguyệt cũng không thích kiểu người như vậy.
Triệu Tú nhìn Sà Ngọc 1 cái, không nói gì. Sà Ngọc cũng hiểu tự giác bước ra ngoài.
Cánh cửa phía sau đóng lại, Y Nguyệt đứng dựa lưng vào tường, lẳng lặng nhìn cậu ta. Không gian chỉ còn lại 2 người, bầu không khí trở nên nặng nề, căng thẳng.
Triệu Tú vuốt ve mái tóc của Y Nguyệt, ánh mắt hôm nay của cậu ta cũng hết sức dịu dàng: "Hoàng tỷ đích thân đến tìm ta có chuyện gì cần nói?"
Y Nguyệt hờ hững liếc qua 1 cách, đôi mắt nâu trầm híp lại: "Ngươi muốn làm gì? Giam ta ở đây hả?"
Cậu ta cười nhẹ, giả vờ không nghe thấy: "Hoàng tỷ đã ăn gì chưa?"
Y Nguyệt chịu không nổi bộ mặt tươi cười của Triệu Tú, liền hất mạnh tay của cậu ta ra, thấp giọng nói:
"Ta đang hỏi ngươi đấy!"
"Hoàng tỷ, ta sai nhiều lính canh ở đấy là để bảo vệ cho tỷ"
"Ta thấy giống như ngươi đang giam cầm ta ở đây thì có" Y Nguyệt nói xong lập tức quay lưng rời đi, thật tình cô không muốn nhìn thấy Triệu Tú nữa, ai ngờ lại bị cậu ta vòng tay qua eo ngăn lại.
"Hoàng tỷ, ta muốn cùng sống thật hạnh phúc với tỷ"
Y Nguyệt mặt không đổi sắc, mãi một hồi liếc qua nhìn cậu hỏi:
"Ngươi đang mệt?"
Triệu Tú cười khẩy, ôm phía sau lưng cô, tựa đầu vào vai Y Nguyệt, nhắm mắt, trong giọng nói có chút uể oải:
"Ta vừa mới họp triều chính xong, đang rất mệt"
Y Nguyệt cũng không nói gì thêm, cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng của cậu ta phả vào cổ mình.
"..." Y Nguyệt định nói gì đó nhưng lại thôi, cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này.
"Hoàng tỷ, ta biết tỷ còn giận ta, nhưng ta thật sự rất yêu tỷ, ta muốn ở bên cạnh tỷ, chăm sóc tỷ, bảo vệ tỷ." Triệu Tú thì thầm vào tai cô, giọng nói đầy sự nồng nhiệt.
Y Nguyệt không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không biết mình nên làm gì, nên nói gì. Cô cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một trò chơi nguy hiểm, mà người cầm quân chính là em trai của mình.
Những ngày sau đó, Triệu Tú thường xuyên ghé qua phủ Y Nguyệt như một thói quen. Cậu ta không hề ép buộc cô, nhưng sự hiện diện của cậu ta như một cái bóng luôn bám theo, khiến Y Nguyệt khó lòng thoát khỏi sự bủa vây.
Ở đây, ngoại trừ việc không được ra ngoài, cô được đối xử rất tử tế. Triệu Tú cũng đặc biệt sủng ái cô hơn những phi tần khác, chỉ cần cô còn ở đây, cậu ta nhất định sẽ sủng ái cô lên tận trời. Có lẽ cậu ta muốn cô hiểu rằng, cô vẫn là người đặc biệt trong mắt cậu ta, dù cho sự thật phũ phàng là cô đang bị giam cầm.
Y Nguyệt ngồi trên ghế, Triệu Tú chải tóc cho cô. Những ngón tay thon dài của cậu ta khéo léo luồn vào mái tóc đen mượt, ánh mắt đầy mê miệt nhìn những sợi tóc óng ả:
"Hoàng tỷ, tóc của tỷ đẹp quá."
Giọng nói ngọt ngào của Triệu Tú như muốn xóa nhòa đi sự bất an trong lòng Y Nguyệt. Đã lâu rồi cô chưa bước chân ra khỏi phòng, không khí ngột ngạt khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
"Hoàng tỷ, tỷ có muốn cùng ta đi dạo trong vườn không?" Triệu Tú nhẹ nhàng đề nghị.
Y Nguyệt ra ngoài đi dạo, nơi đây đã trồng nhiều loài cây hoa quý tuyệt đẹp, rộng thì có rộng, nhưng cô vẫn bị giam lỏng, mỗi bước đi như dẫm lên những chiếc xích vô hình.
"Hoàng tỷ, ta đã cho người trồng những loài hoa mà tỷ thích." Triệu Tú nhìn cô với ánh mắt đầy sự yêu thương, nhưng Y Nguyệt lại cảm thấy rợn lạnh.
"Hoàng tỷ, đồ ăn hôm nay ngon chứ?" Cậu ta cố gắng giữ cho mình một nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt cậu ta lại toát ra một vẻ âm u.
"Được rồi, ngươi về phòng đi." Y Nguyệt nói rõ ràng, giọng nói lạnh lùng như băng.