Ánh đèn thành phố nhạt nhòa rọi qua cửa sổ văn phòng của công ty vận tải, nơi Huy đang ngồi một mình trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya. Dù văn phòng chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn, nhưng sự mệt mỏi trong ánh mắt của Huy và những nếp nhăn trên trán anh không thể che giấu được cảm giác căng thẳng và đơn độc của cuộc sống trưởng thành. Những tài liệu chất đống và công việc chưa hoàn tất chỉ là những minh chứng cho sự bận rộn không ngừng.
Cùng lúc đó, Vy vẫn đang làm việc tại bệnh viện, nơi ánh đèn huỳnh quang chói lóa và âm thanh nhộn nhịp của máy móc và những cuộc hội thoại khẩn trương lấp đầy không gian. Mặc dù ánh sáng và tiếng ồn xung quanh tạo ra một bức tranh đối lập hoàn toàn so với sự im lặng của văn phòng Huy, nhưng cảm giác mệt mỏi trên gương mặt Vy và sự kiệt sức trong đôi mắt cô là những dấu hiệu không thể che giấu. Những ca trực đêm dài dằng dặc, những áp lực không ngừng và sự căng thẳng thường trực từ công việc chăm sóc bệnh nhân như là một phần không thể tách rời của cuộc sống trưởng thành.
Tại văn Phòng Của Huy :
Văn phòng sang trọng của Huy, nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng hiện đại tại trung tâm thành phố. Căn phòng rộng lớn, với nội thất cao cấp và các bức tường bằng kính trong suốt cho phép ánh sáng tự nhiên chiếu vào. Trên tường treo những bức tranh nghệ thuật, và trên bàn làm việc là các tài liệu và máy tính.
Lâm (45 tuổi): Phó giám đốc công ty, là đồng nghiệp của Huy. Lâm rất tỉ mỉ, nghiêm túc, và có phần cạnh tranh với Huy.
An (32 tuổi): Trợ lý của Huy, là người thông minh và rất trung thành.
Huy đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú vào màn hình máy tính. Đèn bàn chiếu ánh sáng tập trung vào các giấy tờ và số liệu mà anh đang nghiên cứu. Trên bàn làm việc, ngoài máy tính, còn có một ly cà phê đã nguội và một số tài liệu quan trọng được gấp lại cẩn thận. Huy có vẻ mệt mỏi và căng thẳng, với những nếp nhăn trên trán và ánh mắt đầy sự lo âu.( hiện tại công ty của Huy đang nhận một dự án đầu tư có nguy cở rủi ro khá cao )
Lâm bước vào phòng, gõ cửa nhẹ nhàng trước khi vào. Anh ta mặc một bộ vest trang trọng, với vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm: (bước vào với vẻ nghiêm nghị) "Giám đốc Huy, tôi xin phép làm phiền một chút. Chúng ta cần thảo luận về kế hoạch mở rộng dự án mới."
Huy: (không nhìn lên, tiếp tục gõ bàn phím) "Lâm, nếu bạn có thể, hãy để tôi hoàn tất vài tài liệu trước đã. Kế hoạch mở rộng phải được xem xét kỹ lưỡng."
Lâm: (đặt một tập tài liệu trên bàn) "Tôi hiểu. Nhưng đây là cơ hội lớn cho công ty và cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
Huy: (cuối cùng nhìn lên, với ánh mắt lạnh lùng) "Tôi biết. Nhưng hãy nhớ, một bước sai lầm có thể khiến toàn bộ kế hoạch thất bại. Chúng ta phải có một chiến lược vững chắc."
Lâm: "Chắc chắn rồi, Giám đốc. Tôi đã làm việc trên các chiến lược dự phòng và phân tích rủi ro. Tuy nhiên, tôi cần sự đồng thuận của Giám đốc về một số điểm chính."
An, trợ lý của Huy, bước vào phòng với một tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng.
An: (đưa tài liệu cho Huy) "Giám đốc Huy, đây là các số liệu cập nhật mới nhất về dự án. Chúng ta cần phải xem xét các khả năng rủi ro và lợi nhuận để đưa ra quyết định cuối cùng."
Huy: (nhận tài liệu, liếc qua nhanh) "Cảm ơn, An. Hãy đảm bảo rằng tất cả các số liệu này được kiểm tra kỹ càng. Tôi không muốn bất kỳ lỗi nào xảy ra."
An: "Vâng, tôi sẽ kiểm tra lại ngay."
Huy và Lâm tiếp tục:
Lâm: "Có vẻ như chúng ta gặp khó khăn trong việc đạt được sự đồng thuận từ các bên liên quan. Một số người không hoàn toàn đồng ý với chiến lược của chúng ta."
Huy: (nhíu mày) "Nếu có bất kỳ sự phản đối nào, chúng ta cần phải tìm hiểu nguyên nhân và giải quyết chúng. Công ty không thể tiến lên nếu có những vết nứt trong kế hoạch."
Lâm: "Chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp vào tuần tới để thảo luận về những vấn đề này. Tôi hy vọng Giám đốc có thể tham gia và đưa ra ý kiến của mình."
Huy: "Tôi sẽ tham gia. Nhưng nhớ rằng chúng ta cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Mọi quyết định phải được đưa ra dựa trên sự phân tích rõ ràng và không để cảm xúc chi phối."
Lâm: "Được rồi. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cuộc họp."
Lâm và An rời khỏi phòng, để lại Huy một mình với những suy nghĩ nặng nề. Anh tiếp tục làm việc, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt mệt mỏi của anh, cho thấy sự căng thẳng và áp lực mà anh đang phải đối mặt.
Ngay thời điểm ấy tại một bệnh viện nào đó :
Bệnh viện lớn, khu vực phòng trực của bác sĩ nội trú. Ánh sáng trong phòng làm việc của Vy là ánh sáng trắng lạnh lẽo từ đèn huỳnh quang, với âm thanh của các thiết bị y tế và các cuộc gọi khẩn cấp từ các phòng bệnh. Căn phòng gọn gàng nhưng đầy áp lực, với các tài liệu y tế, máy tính và đồ đạc cần thiết cho ca trực
Vy đang đứng bên bàn làm việc, tập trung vào việc xem xét các hồ sơ bệnh nhân trên máy tính. Gương mặt cô có vẻ mệt mỏi, nhưng sự quyết tâm và chăm sóc tận tâm trong mắt thể hiện rõ. Cô mặc đồng phục bác sĩ, với áo khoác trắng và stethoscope treo quanh cổ.
Minh, đồng nghiệp của Vy và là tiền bối, bước vào phòng với một biểu hiện không mấy hài lòng, kèm theo một cốc cà phê đang được uống dở.
Minh: (ném một tập tài liệu lên bàn của Vy) "Vy, tại sao báo cáo này vẫn chưa xong? Chúng ta không có thời gian để lãng phí. Mọi thứ đều phụ thuộc vào sự chuẩn bị của em."
Vy: (nhìn Minh với ánh mắt mệt mỏi nhưng không nói gì) "Em đang hoàn tất thưa anh. Chỉ cần một chút thời gian nữa thôi."
Minh: (cười nhếch mép) "Thời gian không chờ đợi ai. Nếu em không thể làm việc hiệu quả hơn, có thể cần phải xem xét lại vai trò của mình."
Hằng, một đồng nghiệp khác, bước vào phòng với sự thiếu kiên nhẫn rõ rệt. Cô ta mặc đồng phục bác sĩ, nhưng có vẻ không hề quan tâm đến những vấn đề xung quanh.
Hằng: (với vẻ mặt châm biếm) "Ôi, Vy, mình thấy bạn hình như vẫn đang vật lộn với công việc nhỉ. Chúng ta đều biết bạn Vy đây không phải là người làm việc nhanh chóng nhất. Có lẽ như người nào đó nên cân nhắc lại cách làm việc của mình rồi ."
Vy: (cố gắng giữ bình tĩnh) "Mình đang cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ. Và Vy mong mọi người có thể thông cảm."
Hằng: (quay lưng) "Ở đây ai cũng có nhiều việc hơn và không thể chờ đợi mãi. Cô nên biết rằng sự chậm trễ có thể ảnh hưởng đến cả đội."
Tuấn tiếp tục gây áp lực lên Vy
Tuấn, trưởng khoa, bước vào phòng với vẻ mặt nghiêm khắc và đầy trách nhiệm. Anh ta cầm một tập hồ sơ bệnh nhân và đi đến bàn của Vy.
Tuấn: (với giọng điệu nghiêm nghị) "Vy, tình trạng bệnh nhân ngày càng nghiêm trọng. Tôi cần em hoàn tất các xét nghiệm trước 8 giờ tối. Nếu không, chúng ta có thể gặp nguy hiểm."
Vy: "Dạ, trưởng khoa. Tôi đang làm việc với tốc độ tốt nhất có thể, nhưng hiện tại có rất nhiều công việc phải xử lý."
Tuấn: "Những lý do không quan trọng. Em phải hoàn tất công việc. Đây là nhiệm vụ của em, và chúng ta không thể để xảy ra sai sót."
Minh: (thêm vào) "Tôi không hiểu tại sao Vy luôn làm mọi thứ chậm trễ. Đúng là không thể tin tưởng được khi có khối lượng công việc lớn như vậy."
Hằng: (nhấn mạnh) "Nếu mà Vy không thể hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ phải thay đổi cách làm việc. Em không muốn phải làm việc thêm giờ vì lỗi của người khác."
Vy cảm nhận áp lực ngày càng gia tăng từ các đồng nghiệp của mình. Minh và Hằng không ngừng chỉ trích và đưa ra những nhận xét tiêu cực, trong khi Tuấn áp đặt yêu cầu khắt khe. Vy cố gắng duy trì sự bình tĩnh và tập trung vào công việc, nhưng áp lực từ môi trường làm việc và sự thiếu hỗ trợ từ đồng nghiệp khiến cô cảm thấy ngày càng căng thẳng.
- Bấy giờ là 10h tối cuối cùng sau những giờ làm việc vất vả thì Vy cũng đã được tan làm rời khỏi cái bệnh viện đầy áp lực ấy . Vy thường có thói quen thưởng cho mình một ly cà phê ở trên toà nhà thật cao để có thể ngắm được toàn thành phố trong đêm sau những giờ làm đầy áp lực của bản thân mình phải trải qua .
Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Tại quán cà phê sang trọng nằm trên tầng cao của một khách sạn 5 sao, vào khoảng 10 giờ tối. Ánh sáng trong quán cà phê là ánh sáng nhẹ nhàng và ấm cúng từ những chiếc đèn chùm, và không khí có vẻ thư giãn nhưng đang dần trở nên đông đúc.
Vy bước vào quán cà phê vào khoảng 10 giờ tối, trông mệt mỏi và căng thẳng sau một ca trực dài tại bệnh viện. Cô tháo khẩu trang và buông xõa tóc, để lộ khuôn mặt u sầu nhưng quyết tâm. Vy lướt qua quán cà phê và nhận thấy tất cả các bàn đều đã đầy. Sự bận rộn của quán cà phê vào giờ cao điểm khiến mọi chỗ ngồi trở nên hiếm hoi. Vy thở dài, bắt đầu quay lưng để rời khỏi, thì một nhân viên phục vụ bước đến với một nụ cười lúng túng.
- Nhưng quái lạ bấy giờ là 10h tối rồi nhưng có vẻ như quán thật sự rất đông khách ....hoá ra là hôm nay có sự kiện ra mắt thức uống mới , đây là quán cà phê mà Vy rất yêu thích nhất bởi vì cô đã gắn bó với nó hồi lúc nó từng một quán cà phê take away ở dưới gần sảnh khách sạn ... cô đứng giữa đám đông khi ở quầy gọi nước trầm ngâm một khoãn lặng khá dài , cô suy nghĩ rất nhiều khi mọi thứ gần gũi với cô luôn có sự thay đổi chỉ có bản thân cô thì chỉ biết đến bệnh viện mà thôi và ....đến khi nhân viên gọi cô .
Nhân viên phục vụ: "Xin lỗi, thưa chị tất cả các bàn đều đã đầy. Nhưng nếu chị không phiền, chúng tôi có một bàn chung với một hàng khách khác nhưng hiện đang còn trống ạ."
Vy: (mệt mỏi) "Thực sự không còn lựa chọn nào khác sao? Được rồi, tôi sẽ ngồi đó."
khi Vy vừa ngồi vào bàn thì
Huy bước vào quán cà phê trông nghiêm túc và bận rộn trong bộ vest tối màu. Anh ta cầm theo một tập tài liệu và đang trao đổi qua điện thoại. Nhân viên phục vụ mời Huy ngồi cùng bàn với Vy.
Nhân viên phục vụ: "Chào anh, tất cả các bàn đều đã đầy. Chúng tôi có một bàn chung với một khách hàng khác. Có thể ngồi đó được không?"
Huy: (nhìn quanh và gật đầu) "Được rồi, tôi ngồi đó."
Cuộc gặp gỡ và trò chuyện:
Huy đến bàn chung và ngồi xuống. Vy đã ngồi vào một bên bàn, và Huy ngồi đối diện. Mặc dù họ là những người xa lạ, nhưng hoàn cảnh buộc họ phải chia sẻ không gian. Huy đặt tập tài liệu của mình lên bàn và tiếp tục cuộc gọi qua điện thoại, trong khi Vy nhìn xung quanh và cố gắng giữ bình tĩnh . Vy có nhìn sơ qua Huy và Vy biết được rằng không chỉ có bản thân mình bận rộn .... có lẻ người lớn là thế đối mặt với đồng tiền quá khắc nghiệt . Nhưng cứ để bầu không khí ấy như vậy thì thà Vy về nhà còn hơn , cho nên cô đã bắt chuyện trước với Huy dù Huy có vẻ như đang rất bận .
Vy: (mở lời) "Chào anh, tôi thật sự không nghĩ là mình phải chia sẻ bàn với người khác hôm nay. Quán cà phê có vẻ đông quá."
Huy: (ngừng cuộc gọi và nhìn Vy) "Chào em. Anh cũng không ngờ là quán lại đông như vậy. Có vẻ như chúng ta phải làm quen với nhau em nhỉ."
Vy: "Tôi vừa kết thúc một ca trực dài ở bệnh viện. Quá mệt mỏi . Còn anh, có vẻ như công việc của anh cũng bận rộn?"
Huy: (gật đầu) "Vâng, anh là giám đốc một công ty vận tải. Công việc rất căng thẳng, và đôi khi anh cảm thấy như không còn thời gian cho bản thân."
Vy: "Công việc của tôi cũng vậy. Nhưng ở bệnh viện, tôi ít nhất có thể giúp đỡ người khác. Dù mệt mỏi, nhưng đó là điều duy nhất làm tôi cảm thấy có ý nghĩa."
Huy: "Anh hiểu. Dù công việc có mệt mỏi, nhưng cảm giác giúp đỡ người khác có thể mang lại sự thỏa mãn. Anh cũng đang tìm cách cân bằng giữa công việc và cuộc sống."
Vy: "Có vẻ như chúng ta đều có những thách thức riêng. Tôi tên là Vy, vui vì có thể trò chuyện với anh."
Huy: (mỉm cười) "Anh là Huy. Rất vui được làm quen với em, Vy."
Vy: "Hy vọng cuộc trò chuyện này sẽ giúp chúng ta cảm thấy thư giãn hơn một chút."
Huy: "Anh cũng mong vậy. Thực ra, việc trò chuyện với ai đó trong một ngày dài như hôm nay thật sự là điều tốt."
- Huy vốn là người lạnh lùng khó gần vậy mà khi nói chuyện với Vy anh lại rất cởi mở và cảm thấy thu hút bởi tính cách của cô ... cả 2 người họ cứ như thế suốt mà quên cả thời gian , có lẻ như bản thân chúng ta bị cô lập bởi sự khắc nghiệt quá lâu thì khi có một nguồn sức sống mãnh liệt đồng cảm nào ấy sẻ khiến cho chúng ta vực dậy và thoát khỏi thế giới u ám đấy.
- Có lẻ hai người họ như là định mệnh của nhau tại thời điểm 10h30 tối tại quán cà phê ấy khi mọi chuyện chuẩn bị bắt đầu...khi mà họ đang trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm thành phố với nhau thì bổng nhiên có một xác chết nhìn rất giống Hằng đồng nghiệp của Vy được cột dây thừng vào chân rơi từ trên tầng 10 khách sạn xuống cửa sổ mà Vy và Huy đang ngắm . Cái xác ấy có vẻ như đã chết nhưng không nhắm mắt....
Câu truyện bắt đầu từ đây....!
Have some idea about my story? Comment it and let me know.
Your gift is the motivation for my creation. Give me more motivation!