webnovel

Chương 340: Hoạ vô đơn chí.

Chương 340: Hoạ vô đơn chí.

"Ta là... Hán thọ đình hầu Quan Vân Trường!

Nhóc con, ngươi có thể gọi ta là Quan Nhị gia!"

Giọng nói ôn tồn đáp lại câu hỏi của Âu Dương Kiệt.

'Quan...Quan Nhị...gia...?

Chẳng lẽ là...?!!'

Âu Dương Kiệt một mặt ngốc trệ.

"Đúng vậy!

Thứ ngươi đang cầm trong tay, Thanh Long Yển Nguyệt đao, nó khi xưa chính là vũ khí của ta!"

'Người... người là chủ của...thanh đao...này...?'

"Hiện tại không có thời gian mà buôn chuyện, ta sẽ cho ngươi mượn sức mạnh của ta, nhóc con!"

Dứt lời, ánh mắt Âu Dương Kiệt tối sầm lại trong khoảnh khắc, liền sáng lên, sau đó trở lại bình thường.

Nhưng trong khoảnh khắc này, ánh mắt Âu Dương Kiệt lại như trở thành một người khác.

Ánh mắt trở nên bình tĩnh, thận trọng, kèm theo đó là uy nghiêm, lạnh nhạt toát ra.

Âu Dương Kiệt tay phải cầm trường đao, tay trái vuốt vuốt trước ngực.

Hành động này của Âu Dương Kiệt thoáng chốc bị Lôi Hắc nhận ra.

Nhưng nó không để ý đến tình tiết đó, cái nó để ý bây giờ chính là luồng khí linh cường hãn cuồng cuộn lao đến trước mặt mà Cổ Băng Trư Vương xuất ra.

Khí thế kia, dù có muốn tránh cũng không tránh kịp, đón nhận trực tiếp cái thứ đó thì không trọng thương cũng sẽ mất mạng.

"Súc sinh, dám cản đường Quan Nhị gia ta?!"

Âu Dương Kiệt dõng dạc nói lớn với thanh âm trầm trầm nhưng chứa đựng một sức uy hiếp khủng bố khác hẳn thường ngày.

Thanh Long Yển Nguyệt đao trong tay Âu Dương Kiệt chợt phát sáng lên một màu xanh huyền ảo.

Phía sau bóng lưng Âu Dương Kiệt cũng hiện lên một luồng khí tức màu xanh phảng phất ẩn hiện một bóng người.

Hình bóng người này dần dần hiện rõ, thân cao bảy thước, râu dài ba tấc, gương mặt thuần cương trực, toàn thân một bộ quan phục, đầu đội nón quan, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, uy nghi bề bề một thân võ tướng Quan Vân Trường.

"Từ...từ lúc nào...mà...mà Âu sư đệ...có thể...sử dụng...khí linh... thế kia...?"

Trương Tấn nhìn cảnh tượng đó, khoé miệng run run, cảm giác rùng mình bất chợt.

"Âu sư đệ... không phải chỉ...chỉ mới là...Võ Tông...thôi sao...làm sao có thể... bộc phát ra...khí linh...?"

Cùng chung cảm giác rùng mình và kinh ngạc đó, Lý Liên Hoa cùng đám sư đệ sư muội đứng bên cạnh, hai mắt mở to, mồm há hốc, ngây ra như phỗng.

Lôi Hắc đứng cạnh Âu Dương Kiệt cũng cảm thấy khó thở trước luồng khí tức cuồn cuộn áp bức kia, cảm giác sợ hãi trực dâng lên cuồn cuộn, hơn gấp nhiều lần khi nó đối mặt với Cổ Băng Trư Vương.

Thân là một đầu lĩnh hung thú cấp bậc ngang hàng Võ Thánh, nhưng đối diện với cái uy áp kinh khủng mà Âu Dương Kiệt lúc này bộc phát ra nó vô thức lùi lại phía sau vài bước, cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.

'Khí tức...mà Âu sư đệ bộc phát ra...là Võ Thánh đỉnh phong...?!

Không!!!

Có lẽ...còn trên cả Võ Thánh...

Là...là Võ Đế?!!'

Lục Thiên Cầm nhíu mày cảm nhận, nàng có thể nhận ra Âu Dương Kiệt lúc này không phải Âu Dương Kiệt của thường ngày, cảm giác vừa lạ vừa quen thuộc.

Nàng lúc này là đang cố gắng hấp thụ thiên địa linh khí xung quanh để bổ sung cho linh lực của bản thân, hòng mau chóng tham gia trận chiến.

'Có lẽ...không cần đến ta...trợ giúp...'

Quan Nhị gia Âu Dương Kiệt giơ cao Thanh Long Yển Nguyệt đao, một phát trảm xuống dứt khoát.

Trảm đao mang theo bàng bạc khí tức, hữu hình Thanh Long cũng theo đó mà bộc phát ra, to lớn, cuồn cuộn, hung hãn như sóng thần, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ.

Là khí linh hình đao kỹ!

Một đao xuất ra xé toạc cả không gian trước sự ngỡ ngàng đến kinh hãi và sự sợ hãi đến tột cùng của đám sư huynh sư tỷ phía sau và của cả Lôi Hắc đang đứng gần.

Bành!

Ầm!

Ầm!

Âm thanh chói tai vang lên cuốn theo đó là bụi đất bay mù mịt.

Dã trư khí linh hình do Cổ Băng Trư Vương xuất ra bị một đao xé toạc ra làm hai, bàng bạc khí tức lao đến nhanh chóng tiêu tán.

Chưa dừng lại ở đó, hung hăng Thanh Long khí linh hình vẫn lao nhanh hướng về trước,  xé toạc cả mặt đất, vần vũ khủng bố, gầm thét rúng động cả không gian.

Cảm thấy tình hình không ổn trước mắt, Cổ Băng Trư vương cùng phân thân của nó liền lập tức nhảy ra né tránh.

Nhưng là tốc độ của Cổ Băng Trư vương không thể nào theo kịp tốc độ lao đến của khí linh hình đao kỹ.

Bành!

Đùng!

Đừng!

Ầm!

Ầm!

Âm thanh vang vọng khắp cả một góc trời, khu rừng như rung chuyển, như bị tách ra, kèm theo là bụi đất mù mịt che phủ bốc lên cao cả mười mấy thước.

Lục Thiên Cầm cùng đám sư đệ sư muội ngây ra như phỗng, ngơ ngác dõi theo, hồi hợp từng hồi.

Cả bọn đều không dám thở mạnh khi chứng kiến Âu Dương Kiệt xuất ra một đao quá sức là kinh khủng, quá sức là ngưu bức kia.

Quan Nhị gia Âu Dương Kiệt chống đao xuống đất, tay vờ vuốt vuốt râu, trở lại phong thái uy nghiêm khi nãy.

"Tiểu súc sinh, gặp phải Quan Nhị gia ta vẫn là nên sớm đầu thai chuyển kiếp a!"

Chốc lát sau, bụi đất dần dần tiêu tán.

Cả đám người Thương Sơn phái nheo nheo mắt nhìn.

Chổ Cổ Băng Trư Vương đứng khi nãy mặt đất bị tách ra làm hai, vết cắt ngọt và dứt khoát dài hơn hai mươi thước kéo về sau, bay màu cả một khoảng rừng lớn.

Cổ Băng Trư Vương nằm cách đó một khoảng khá xa, thân lún sâu vào một gờ đất, toàn thân giật giật vài cái sau đó ngừng hẳn, mệnh khí liền tiêu tán.

Cái gì gọi là sức mạnh?

Cái gì gọi là ngưu bức?

Một đao miễu sát đầu lĩnh yêu thú Nhị giai, còn có thể là gì nữa chứ?!!

Phía sau lưng Âu Dương Kiệt, Lôi Hắc toàn thân cứng đờ, hồn tựa như lìa khỏi xác sau tình huống vừa rồi.

Nó là bị uy áp của Quan Nhị gia vô tình đè nén đến.

"Thắng rồi!"

"Âu sư đệ vậy mà thực sự thắng rồi!"

"Một chiêu miễu sát Yêu thú Nhị giai, ta thực sự không dám tin a!"

Đám sư huynh sư tỷ sau giây phút ngốc trệ liền bừng tỉnh, mừng rỡ hét lớn, lập tức chạy đến chổ Âu Dương Kiệt.

Lục Thiên Cầm cũng theo sau cả bọn, khoé miệng hiển hiện lên mỉm cười.

Nhưng mà...

Sau khi tiêu diệt Cổ Băng Trư Vương, trôi qua vài khắc, khí Linh của Quan Nhị gia cũng tiêu tán đi, Âu Dương Kiệt trở lại bình thường, chỉ là đôi mắt tối sầm, thân thể không cử động, khí tức cạn kiệt, một thân cường tráng nam nhân đổ ập về trước.

"Sư đệ?!"

"Âu sư đệ?!"

Đám sư huynh sư tỷ nhìn thấy vậy liền gọi lớn, vận thân pháp lao nhanh đến.

Lôi Hắc phía sau nhìn thấy chủ nhân ngã xuống lập tức nhảy đến, chân trước đón đỡ thân thể Âu Dương Kiệt.

Rất nhanh, cả đám đã vây quanh Âu Dương Kiệt.

Lục Thiên Cầm lấy ra một viên trị thương đan cho vào miệng hắn.

Nhưng là đan dược không hề phát huy tác dụng.

Lục Thiên Cầm nhíu mày.

"Kỳ lạ, trị thương đan làm sao lại không có tác dụng?"

"Sư tỷ, Âu sư đệ lẽ nào...?"

Trương Tấn lo lắng hỏi liền bị Lục Thiên Cầm quăng ánh mắt lạnh lẽo tới, hắn liền không nói nữa.

"Có lẽ...Âu sư đệ sau khi xuất ra một đao vừa rồi đã vận dụng hết linh lực trong người... chỉ là hôn mê mà thôi...

Trị thương đan sẽ không có tác dụng trong trường hợp này..."

Lý Liên Hoa suy đoán.

"Ta cũng nghĩ vậy..."

Lục Thiên Cầm nhíu mày nói.

"Sư tỷ, hay là chúng ta mang Âu sư đệ trở về môn phái...

Tình hình này, chúng ta không thể nào tiếp tục ở lại đây được..."

Lý Liên Hoa quay sang thăm dò ý Lục Thiên Cầm.

Đám sư đệ sư muội cũng là đồng tình với Lý Liên Hoa.

Cả đám bây giờ đang là ở trung tâm của U Linh cốc, hung thú yêu thú nguy hiểm rình rập tứ phía, không biết lúc nào sẽ xuất hiện.

Âu Dương Kiệt lại là hôn mê bất tỉnh, trong đám người chỉ có mỗi mình Lục Thiên Cầm là có đủ sức để chiến đấu với những hung thú hùng mạnh ở đây.

Nhưng mà cả đám không thể nào vừa đánh nhau với hung thú vừa bảo vệ an toàn cho Âu Dương Kiệt được.

Lục Thiên Cầm sau một hồi suy nghĩ, cũng liền gật đầu đồng thuận.

"Cũng là tình huống bất khả kháng...

Chúng ta quay về môn phái thôi!

Ta nghĩ nếu là chưởng môn, người cũng sẽ đặt an nguy của đệ tử lên hàng đầu!"

"Sư tỷ nói phải, chúng ta quay về thôi!"

"Để ta dìu Âu sư đệ!"

Trương Tấn lấy ra không gian giới chỉ của Âu Dương Kiệt thu lại Thanh Long Yển Nguyệt đao, liền dìu hắn dậy.

Lôi Hắc cũng tự triệu hồi ra trận pháp, giây lát liền biến mất vào không gian triệu hồi.

Cả bọn sửa soạn lại trang bị, trực rời khỏi U Linh cốc.

Nhưng ngay lúc này, một đạo khí tức khủng bố đột nhiên xuất hiện ngay chổ bọn hắn.

Một vòng tròn trận pháp bao quanh cả khu vực hiển hiện ra.

Từ bên trong trận pháp, một bóng người khổng lồ, cao khoảng mười thước từ từ xuất hiện.

Cả đám liền nắm chặt vũ khí, rất nhanh nhảy ra xa chổ trận pháp vừa xuất hiện.

Lục Thiên Cầm cũng nắm chặt Ỷ Thiên kiếm trong tay, cặp chân mày nhíu lại, nàng khẽ rùng mình khi cảm nhận luồng khí tức kinh khủng đột ngột xuất hiện kia.

Hình dáng thứ vừa xuất hiện dần dần hiển hiện rõ khi ánh sáng trận pháp biến mất.

Một thân đồng nhân cao mười thước, toàn thân bao bọc bởi một luồng khí tức hoàng kim khủng bố, trên tay cầm một thanh đại kiếm phảng phất ánh kim.

Khí tức mà đồng nhân toả ra xem chừng phải ngang ngửa hoặc hơn Cổ Băng Trư Vương một bậc.

Lục Thiên Cầm cắn môi.

"Chết tiệt!

Hết tên này lại đến tên khác xuất hiện..."

Phía sau nàng, đám sư đệ sư muội toàn thân run rẩy khi bị uy áp của đồng nhân bủa vây đến, cả bọn tinh thần hoang mang hiển hiện lên tia tuyệt vọng.

Nächstes Kapitel