Chương 331: Cùng về Thương Sơn phái.
Hoa Miên Nhược một thời gian lâu rời đi U Linh cốc.
Trong lòng nàng rối bời, ngỗn ngang rất nhiều suy nghĩ.
Ngày tháng sau này sẽ như thế nào?
Mãi lang thang phiêu bạt khắp nơi hay là tìm một chỗ để dừng chân?
Thâm tâm Hoa Miên Nhược, nàng, vẫn muốn có thể được rèn luyện kiếm kỹ, vẫn muốn trở lại con đường tu luyện, nàng muốn, rất muốn.
Nhưng liệu còn có thể hay sao?
Nàng bây giờ không thân thích, không tiền không bạc lại là không có tu vi cảnh giới, đến căn cốt cũng là phàm phẩm thì liệu có môn phái nào chịu thu nhận nàng làm đệ tử?
Không!
Tất nhiên là không!
Trên đời này làm gì có môn phái nào chịu bỏ ra tài nguyên, võ học để thu nhận về một cái phàm nhân kia chứ.
Sức mạnh, quyền lực, tiền bạc là những thứ mà môn phái, tông môn bọn chúng muốn.
Những thứ yếu đuối, kém cỏi sẽ bị đào thải.
Bản thân nàng là một minh chứng rõ ràng nhất cho việc đó.
Trong đầu nàng lúc này quanh đi quẩn lại ba chữ 'Thương Sơn phái'.
Nàng tò mò muốn biết thật ra cái Thất lưu môn phái ấy có gì đặc biệt mà lại có một tên đệ tử Kiếm Võ song Thánh.
Lại nói Kiếm Thánh là ước mơ cả đời của Hoa Miên Nhược.
Nàng từng giây từng phút cố gắng tập luyện, cố gắng trao dồi nâng cao kiếm kỹ của bản thân để đến một lúc nào đó có thể trở thành một Kiếm tu đứng đầu Đại lục.
Đạt đến Kiếm Vương cũng coi như là một thành tựu rất lớn, nhưng nàng vẫn không thõa mãn.
Vừa rồi giáp mặt với Lục Thiên Cầm, hàng thật giá thật một Kiếm Võ song Thánh, khiến thâm tâm nàng như điên cuồng bốc cháy dữ dội.
Một môn phái như nào, một nhân vật như nào mới có thể bồi dưỡng nên một kiếm tu mạnh đến vô lý như thế?
Nàng thật sự muốn biết, dù có chết nàng cũng cam tâm.
"Đứng lại!"
Một giọng nói lạ bất chợt vang lên phía trước làm giáng đoạn dòng suy nghĩ của nàng.
Hoa Miên Nhược khựng lại, ngốc trệ nhìn đám người đang chặn ở phía trước.
Bọn chúng số lượng hơn hai mươi tên, mặt mày bặm trợn, tay lăm lăm đao kiếm, xem chừng giống như lũ trộm cướp thổ phỉ.
"Các ngươi muốn gì?
Sao lại cản đường ta?"
Hoa Miên Nhược nhíu mày hỏi.
Một tên to lớn, tay cầm một thanh đại đao, tiến lên trước đám người, giọng âm trầm nói.
"Đường này do ta trồng, cây này do ta mở, muốn đi qua chỗ này phải để lại tiền mãi lộ!"
Đám người phía sau hắn gương mặt lập tức hiện lên đặc sắc.
Hình như có gì đó sai sai.
"Lão đại...hình như không đúng a!"
Một tên đứng cạnh nói nhỏ.
Tên lão đại nhận ra lời mình vừa nói bị ngược, gương mặt liền đen sạm lại.
Thật là mất mặt mà.
"Đúng là xàm ngôn loạn ngữ!"
Hoa Miên Nhược nói lớn.
"Đây rõ ràng là đường lớn do Thanh Dương quận mở ra, liên quan gì đến đám trộm cướp các ngươi?"
Tên lão đại bực dọc.
"Không cần biết đường này do ai mở, muốn đi qua thì để lại tiền, bằng không..."
"Bằng không như nào?"
Hoa Miên Nhược ngắt lời hắn.
"Bằng không thì để mạng lại đây!"
Dứt lời, tên lão đại bộc phát ra khí tức ập đến đe dọa Hoa Miên Nhược.
Đám lâu la phía sau cũng phát ra khí tức của mình.
Hoa Miên Nhược bất chợt lùi về sau hai ba bước, đôi mắt lo lắng quan sát bọn chúng.
Cả thảy đều là Võ Sư, riêng tên to lớn kia lại là Võ Tông đỉnh phong.
Nàng bây giờ chỉ là phàm nhân, chẳng có cơ may nào chống lại bọn chúng?
Nếu như là trước kia thì đám sâu bọ này liền đã chết khi dám chặn đường nàng.
"Ta...Ta không có tiền, cũng không có vật gì quý giá, các ngươi đừng tốn công vô ích!"
Hoa Miên Nhược trấn tĩnh lại, nói.
"Không có tiền?"
Tên lão đại quan sát Hoa Miên Nhược từ trên xuống dưới, hắn nhíu mày.
"Nhìn ngươi cách ăn mặc, rõ là con nhà quyền quý, hoặc chí ít cũng thuộc môn phái nào đó.
Lại nói không có tiền?
Muốn gạt bổn đại gia hay sao?"
"Là thật!
Ta đúng là trên người một đồng cũng không có..."
Hoa Miên Nhược cố giải bày.
Tên lão đại hừ lạnh một cái, vung đao lên.
"Đã là không có tiền thì cũng đừng hòng toàn mạng rời khỏi!"
"Lão đại!"
Một tên lâu la đứng cạnh nói.
"Xem xem nữ nhân này cũng có chút nhan sắc, hay là giữ lại làm lão đại phu nhân a!"
Tên lão đại khựng lại trước lời nói của tên thuộc hạ, ánh mắt thèm muốn nhìn Hoa Miên Nhược.
"Ý này rất hay a!
Vừa đúng trại ta thiếu một áp trại phu nhân a!"
"Nằm mơ!
Dù có bỏ mạng ở đây, ta cũng quyết không lấy loại như ngươi!"
Hoa Miên Nhược thét vào mặt hắn, nàng liền lấy ra một con dao găm từ trong ống tay áo run run chĩa mũi dao về phía đám thổ phỉ.
"Để ta xem ngươi mạnh miệng được tới khi nào!"
Tên lão đại cười nham hiểm
"Tất cả lên!
Bắt lấy ả!"
Hắn lớn tiếng ra lệnh cho đám lâu la.
Mười mấy tên lâu la đứng phía sau liền như hổ đói vồ mồi, lặp tức lao lên.
Hoa Miên Nhược bất giác lùi lại, cắn chặt môi.
'Bây giờ phải làm thế nào đây?
Đánh không lại, bỏ chạy cũng là không thể...
Không lẽ ta phải bỏ mạng ở đây sao?
Không!
Ta không cam tâm!'
Một tên lâu la áp sát Hoa Miên Nhược, bàn tay sắp chạm vô người nàng thì bỗng dưng phía sau hắn xuất hiện một bóng người.
Bành!
Tên lâu la bị bóng người kia một cước đá thẳng vô mặt, đá hắn văng xa bảy tám thước.
Đám lâu la phía sau nhìn thấy đồng bọn bị đánh văng ra thì khựng lại, bọn chúng dè chừng đôi mắt quan sát kẻ vừa mới xuất hiện.
Hoa Miên Nhược cũng trở nên ngốc trệ nhìn chằm chằm kẻ vừa ra tay cứu mình.
Là một tiểu cô nương trang phục toàn trắng.
"Ngươi là ai?
Dám xen vào chuyện của bọn ta?"
Một tên lâu la hét lớn.
"Giữa ban ngày ban mặt dám ở đây cướp của người qua đường?
Há chẳng còn thiên lý?"
Tiểu nha đầu hai tay chống nạnh, thản nhiên đáp.
"Nha đầu!
Ta khuyên ngươi đừng nên lo việc bao đồng mà tự rước họa vào thân!"
"Các ngươi hai mươi mấy cái nam nhân lại ở đây bắt nạt một cô nương, ta không thể không xen vào!"
"Đúng là không biết sống chết!
Tất cả lên!
Giết chúng cho ta!"
Tên lão đại nổi nóng, quát lớn.
Đám lâu la trực lao lên thì chợt có một giọng nói vang lên làm cả bọn đứng hình.
"Lục Mẫn Nhi!"
Tiếp sau đó lại là một tiểu cô nương cả người một màu đen y phục xuất hiện, bay đến trước mặt đám thổ phỉ.
"Mẫn Nhi!
Ngươi ăn gian, đã giao kèo là chỉ dùng khinh công cơ bản để di chuyển, ngươi lại dùng Lăng Ba Vi Bộ?!!"
Tiểu cô nương vừa mới xuất hiện kia bất mãn nói với Lục Mẫn Nhi.
"Haha...
Kha đường chủ, ta vì cảm thấy có người gặp nguy hiểm, nên là mới phá bỏ giao kèo..."
Lục Mẫn Nhi cười nói.
"Cũng may là ta đến kịp lúc, không thì vị cô nương này đã bị bọn cướp hãm hại a!"
"Thế ngươi đã tìm thấy đám thổ phỉ mà nhiệm vụ đề cập đến rồi hả?"
Tiểu Kha giọng vẫn còn bất mãn, nàng không thèm để ý đến cái đám người đang đứng phía sau kia.
"Tìm thấy rồi!
Là đám đang đứng phía sau ngươi kìa!"
Lục Mẫn Nhi chỉ chỉ tay về phía đám thổ phỉ.
Tiểu Kha quay người lại, quan sát đám người,ánh mắt hiện lên khinh dễ.
"Là đám này ư?"
Đám thổ phỉ bất chợt lùi lại, cả người bọn chúng run lên, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu khi cảm nhận luồng khí tức tỏa ra từ trên người Tiểu Kha.
Tên lão đại đứng sau cũng sợ hãi không kém, thở từng hơi nặng nhọc, tựa hồ như muốn buông bỏ vũ khí, hắn khóe miệng run rẩy lẩm bẩm mấy từ không nghe được.
Hoa Miên Nhược nhận ra được luồng khí tức kia của Tiểu Kha, trong lòng cũng không khỏi bàng hoàng.
'Võ...Võ Hoàng...?!!
Một nha đầu trạc mười hai mười ba tuổi lại... phát ra... khí tức...Võ Hoàng...?!!'
Tiểu Kha không để tâm đến thái độ của đám thổ phỉ, nàng giơ ngón tay lên ra hiệu.
"Toàn giết!"
Liền ngay lập tức hàng loạt tiếng súng vang lên.
Bang!
Bang!
Bang!
....
Rất nhanh chóng đám đệ tử Ám Bộ đường đang ẩn nấp xung quanh phía trên các ngọn cây đã hóa kiếp cho bọn thổ phỉ.
Tất cả diễn ra một cách nhanh chớp nhoáng.
Hoa Miên Nhược nhìn thi thể đám cướp nằm la liệt dưới đất trong lòng không khỏi hoang mang kèm theo sợ hãi.
'Đó là loại gì ám khí?
Ngay cả Võ Tông đỉnh phong cũng bị một kích miễu sát?
Hai nha đầu này thực ra là thế nào?'
"Đa tạ hai vị tiểu cô nương đã ra tay cứu mạng!"
Hoa Miên Nhược trong lòng chấn kinh nhưng vẫn cố điềm tĩnh ôm quyền cúi đầu nói.
"Không cần phải khách sáo làm gì!
Bọn ta chẳng qua cũng chỉ tiện việc đi làm nhiệm vụ môn phái mà thôi!"
Tiểu Kha đáp.
"Xin hỏi hai vị tiểu cô nương cao danh quý tánh là gì?"
"Ta tên Lục Mẫn Nhi!"
"Tiểu Kha!"
"Thì ra là Tiểu Kha cô nương và Mẫn Nhi cô nương.
Không biết hai vị là đến từ tông môn nào?"
"Tông môn?"
Tiểu Kha nhíu mày.
"Ý ngươi là sao khi nói tông môn?"
"Ta thấy hai vị đều là võ tu có tu vi cảnh giới cao, chắc hẳn phải là đến từ một tông môn danh tiếng nào đó..."
Tiểu Kha hừ lạnh một tiếng khinh dễ, giọng điệu khá bất mãn hỏi Hoa Miên Nhược.
"Không lẽ trong mắt ngươi chỉ có tông môn thì mới có kẻ mạnh hay sao?"
"Ta...không có...ý đó..."
Hoa Miên Nhược ấp úng.
"Bọn ta không phải đến từ tông môn nào cả!
Bọn ta là đệ tử của một Thất lưu môn phái!"
"Thất lưu môn phái?"
"Đúng vậy!"
Lục Mẫn Nhi gật đầu.
"Hai chúng ta là đệ tử của Thương Sơn phái!"
Hoa Miên Nhược kém chút không nhịn được mà hét toáng lên.
'Lại là Thương Sơn phái?
Rốt cuộc Thương Sơn phái này là như thế nào?
Một cái đệ tử Kiếm Võ song Thánh thì cũng thôi đi.
Lại còn thêm một cái tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi Võ Hoàng cảnh giới?
Thực sự khiến người không khỏi tò mò...
Đi!
Thương Sơn phái này ta nhất định phải đi một chuyến!'
Hoa Miên Nhược nghĩ ngợi trong lòng.
"Hai vị có thể nào cho ta cùng theo trở về Thương Sơn phái được hay không?"
Tiểu Kha nghi ngại trước câu hỏi của Hoa Miên Nhược, liền hỏi ngược lại.
"Ngươi theo bọn ta về môn phái để làm gì?"
"Ta cũng không có ý nghĩ gì...
Ta giữa đường gặp nguy, may mắn được người quý phái cứu giúp, ơn này không biết nên lấy gì đền đáp, cũng chỉ muốn diện kiến chưởng môn của quý phái nói lời cảm tạ..."
Thật là không có lý do gì hợp lý hơn được nữa.
"Thật?"
"Là thật!"
Hoa Miên Nhược gật đầu.
"Kha đường chủ, ta thấy vị tỷ tỷ này cũng không hề có ý xấu!
Nếu như là có lòng muốn đến cảm tạ, đi chung cũng không vấn đề a!"
Lục Mẫn Nhi lên tiếng.
Tiểu Kha ánh mắt dò xét Hoa Miên Nhược một lần nữa.
"Nếu chỉ có thế thì ngươi có thể cùng đi!
Nhưng đừng có mà gây phiền toái cho bọn ta!"
"Đa tạ!
Ta tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho hai vị!"
"Vậy đi thôi!
Cùng về Thương Sơn phái nào!"
Lục Mẫn Nhi vui vẻ trong lòng.
Nàng không phải vì vừa cứu người mà cảm thấy vui vẻ, nàng là vì vừa hoàn thành nhiệm vụ môn phái, đạt được điểm cống hiến, đang rất nóng lòng trở về môn phái để đổi vật phẩm a.